Trước kia, sau khi mặc một năm thì quần của Trần Đông Thanh mới bị ngắn đi, nhưng bây giờ thì chúng đã trở nên ngắn hơn chỉ sau vài tháng.
Lâm Tiếu cảm thấy vui mừng thay cho Trần Đông Thanh: "Cậu cao bao nhiêu thế?"
Trần Đông Thanh nói chiều cao cụ thể của mình với vẻ ngại ngùng: "Tớ vẫn thấp hơn cậu một chút."
Khi cúp điện thoại, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đã có một cuộc hẹn đi tới nhà sách Tân Hoa cùng với nhau và dĩ nhiên là còn có cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nữa.
Hai ngày sau chính là cuối tuần, Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân không cần phải đến cung thiếu nhi để đi học cho nên bốn người họ sẽ gặp nhau ở cửa của nhà sách Tân Hoa.
Lâm Tiếu tự bắt xe buýt đến nhà sách Tân Hoa. Khi xuống xe, đôi mắt cô nhìn thấy Trần Đông Thanh đầu tiên và cô cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Trần Đông Thanh, cậu đã thực sự cao hơn rồi."
Trong lòng của Lâm Tiếu, trước đây Trần Đông Thanh vẫn là một hạt đậu nhỏ.
"Hiện tại cậu không ngồi ở hàng đầu tiên đúng không? Sang học kỳ mới sẽ điều chỉnh chỗ ngồi, khi đó chắc chắn cậu sẽ ngồi ở hàng đầu tiên." Lâm Tiếu nói.
Trần Đông Thanh nở nụ cười: "Chúng ta đã tốt nghiệp tiểu học rồi."
“Đúng vậy.” Lâm Tiếu vỗ trán, cô cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Cô tốt nghiệp tiểu học trước thời hạn hai năm và đã học ở trường trung học số một được hai năm cho nên không phải là các bạn học thời tiểu học của cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1903113/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.