“Dư Chiêu Chiêu đang đứng trước cổng khu tập thể kìa.” Lữ Tú Anh bị dọa một phen, bà lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Vào mùa hè trời thường tối trễ, bây giờ đã bảy giờ, Dư Chiêu Chiêu không nói tiếng nào đột nhiên chạy sang.
“Đi thôi, đi ra cửa khu tập thể với mẹ để đón con bé.” Lữ Tú Anh nói.
Khu tập thể xưởng dệt bông rất lớn, cho dù Lâm Tiếu có nói ra số tòa nhà thì một mình Dư Chiêu Chiêu cũng rất khó tìm ra, nên Lâm Tiếu đã bảo Dư Chiêu Chiêu đứng trước cửa đợi để mình ra đón.
Để nhanh hơn, Lữ Tú Anh đã lái xe máy đưa Lâm Tiếu ra. Lâm Tiếu thấy Dư Chiêu Chiêu đứng trước cửa khu tập thể thì bị dọa một phen, mắt Dư Chiêu Chiêu sưng như quả đào vậy, chỉ có thể mở được một mắt.
“Dư Chiêu Chiêu, sao cậu lại khóc thành thế này thế?” Lâm Tiếu đưa tay lắc lắc trước mặt Dư Chiêu Chiêu: “Cậu có nhìn rõ không? Đây là gì?”
Dư Chiêu Chiêu sững sờ: “Đây là tay của Bạch Nương Tử lúc thi triển pháp thuật.”
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình: “Đây là số hai.”
Nhưng đây cũng là cách Bạch Nương Tử thi triển pháp thuật, xem ra mắt Dư Chiêu Chiêu vẫn còn nhìn được.
“Nào, lên xe máy về nhà trước đã.” Lữ Tú Anh bảo Dư Chiêu Chiêu ngồi phía sau xe máy, Lâm Tiếu đứng ở bàn đạp phía trước xe, bà dùng hai tay kẹp Lâm Tiếu ở giữa.
“Chiêu Chiêu, ngồi vững chưa, rồi thì cô chạy đấy nhé, con vịn vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1903123/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.