🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tỷ lệ sai ở câu này chắc chắn rất cao, đến bản thân cô Dương lúc ban đầu cũng còn làm sai, tỷ lệ làm sai của các thí sinh tham gia cuộc thi Toán học trong lớp học năm năm trường Trung học số một cũng chiếm một nửa, cô Dương tin rằng tỷ lệ sai của các bạn khác chắc chắn còn cao hơn.

Nhưng cô Dương không nói những lời này ra để an ủi mọi người, chính xác, tỷ lệ sai câu này chắc chắn rất cao, nhưng chỉ cần làm sai một câu là coi như phải tạm biệt với giải nhất cấp quốc gia rồi.

Lý Tự Lập làm sai rồi, nhưng cậu tỏ ra thờ ơ: “Giải nhất cấp quốc gia à, tớ chưa bao giờ nghĩ tới.”

Mặt Chu Tuệ Mẫn biến sắc, Lâm Tiếu nắm lấy tay cô bé. Câu này Chu Tuệ Mẫn cũng làm sai rồi, trước khi thi cô bé luôn đề ra mục tiêu dành giải nhất cấp quốc gia.

Cô Dương dành ra ít phút để mọi người ổn định lại tinh thần, sau đó tiếp tục so bài.

Câu cuối cùng của bài lý thuyết số ở phần thi thứ hai là khó nhất, kể cả là các học sinh chuyên luyện thi Toán học cũng chưa chắc đạt được điểm tối đa, cô Dương dựa vào đáp án của mọi người lần lượt dự tính điểm số.

“Lâm Tiếu có khả năng đạt điểm tối đa hai mươi lăm điểm.”

“Chu Tuệ Mẫn có khả năng đạt được mười – mười lăm điểm.”

“Triệu Hiểu Long có khả năng đạt được mười điểm.”

Cô Dương tính xong tổng điểm cho các bạn rồi ghi lại từng điểm một vào sổ.

“Được rồi, thi xong rồi, cũng so xong đáp án rồi, thi tốt hay không thì kết quả cũng đã ngã ngũ rồi. Không phải nghĩ nhiều nữa, các em thư giãn đi.”

Lâm Tiếu liền nói: “Cô Dương, vậy thì sắp tới cô cho ít bài tập thôi nhé!”

Cô Dương: “Được, chỉ cần được giải nhất cấp quốc gia, nghỉ hè này không phải làm bài tập môn Toán nữa.”

Phòng luyện thi bỗng chốc nhao nhao lên: “Hả, phải được giải nhất cấp quốc gia mới được miễn làm bài tập ấy ạ?”

“Cô Dương, tiêu chuẩn của cô cao quá rồi đấy ạ.”

Điều mà Lâm Tiếu để ý đến là điều khác: “Còn hai tháng nữa mới được nghỉ hè lận.” Phần thưởng của cô Dương thật là xa với quá.

Cô Dương xua tay: “Ai bảo cuộc thi Toán học đến tháng sáu mới có điểm chứ. Hơn nữa, còn hai tháng nữa là thi khảo sát chất lượng rồi. ”

Kỳ thi khảo sát chất lượng này rất quan trọng, nó quyết định trực tiếp đến việc các em có được tiếp tục ở lại lớp học năm năm nữa không. Học sinh lớp học năm năm không cần phải tham gia kỳ thi giữa kỳ, lần khảo sát chất lượng này chính là “Bài thi kiểm tra giữa kỳ nhỏ”, là ranh giới phân chia giữa trường cấp 2 và cấp 3.

Cô Dương hỏi: “Kể cả bây giờ cô cắt giảm lượng bài tập cho các em thì các em có dám nghỉ ngơi bây giờ không?”

Lâm Tiếu: “Dám chứ ạ.”

Các bạn xung quanh cùng nhìn về phía Lâm Tiếu: “Cậu im mồm vào.”

“Vốn dĩ cậu đã không cần làm bài tập rồi Lâm Tiếu, không liên quan gì đến cậu.”

Lâm Tiếu làm động tác kéo khóa mồm lại.

Đối với các bạn khác mà nói, sắp xếp của cô Dương là vừa phải, hai tháng cuối cùng trước khi làm bài kiểm tra khảo sát chất lượng, mọi người không ai dám lơ là. Hết tháng sáu, hoàn thành bài kiểm tra khảo sát chất lượng, công bố kết quả cuộc thi, hè này mới là dịp để nghỉ ngơi thư giãn.

Lâm Tiếu còn nhiều hơn hai nhiệm vụ so với các bạn bên cạnh, tiếp theo cô phải tham gia hai cuộc thi, cuộc thi Vật lý và cuộc thi Hóa học. Cả tháng tư của Lâm Tiếu chỉ để tham gia các cuộc thi đấu.

Nhưng xem ra Lâm Tiếu còn thư thái hơn các bạn khác.

“Chúng mình đi ra phố sau ăn bánh mì kẹp thịt đi.” Lâm Tiếu đề xuất.

Bạch Huyên và Trương Quân Nhã đều từ chối: “Chúng tớ đi ra căn tin ăn mì ăn liền.”

Mua mì ăn liền ở căn tin, bà chủ sẽ giúp đổ nước sôi vào ngâm mì. Gần đây, căn tin mới có thêm máy nướng xúc xích, buổi trưa Bạch Huyên và Trương Quân Nhã hai người mỗi người ăn một bát mì ăn liền cho thêm một cái xúc xích nướng là no.

Như thế còn nhanh hơn là đi ra nhà ăn xếp hàng lấy cơm, đương nhiên là cũng nhanh hơn là đi phố sau.

Bạch Huyên và Trương Quân Nhã đứng ở cửa căng tin ăn mì ăn liền, ăn xong đến thẳng phòng luyện thi Hóa học.

Các bạn tham gia cuộc thi Hóa học đều ở phòng luyện thi, mọi người cùng nhau làm đề, gặp phải đề khó sẽ cùng nhau trao đổi.

Cho đến tận khi tiếng chuông báo giờ vào học vang lên, mọi người mới cùng nhau đi từ trong phòng luyện thi Hóa học trở về lớp.

Nếu tiết một của buổi chiều là những môn phụ như âm nhạc, mỹ thuật, thể dục, các thí sinh tham gia cuộc thi Hóa học và cuộc thi Vật lý sẽ không lên lớp nữa, tiếp tục ngồi trong phòng luyện thi làm đề.

Mọi người còn xin phép cô Dương, những tiết như Chính trị, lịch sử tạm thời cũng vắng mặt. Thí sinh tham gia cuộc thi Hóa học không lên lớp tiết Hóa, thí sinh tham gia cuộc thi Vật lý không lên lớp tiết Lý, dành toàn bộ thời gian để chuẩn bị một hai tuần nữa sẽ tham gia cuộc thi Hóa học và Vật Lý.

 

Hai tiết tự học vào mỗi buổi chiều, thí sinh tham gia thi Hóa học và Vật lý cũng đều ở các phòng luyện thi của mình để luyện thi.

 

Một nửa số ghế trong lớp A1 hầu như trống suốt từ sáng đến tối.

Các thí sinh tham gia cuộc thi Toán xong đều sững sờ.

Sao lúc đó họ không nghĩ đến việc xin phép cô Dương chứ?

Cầm đầu đám thí sinh tham gia cuộc thi Vật lý xin phép cô là lớp phó học tập Phương Kính Phàm, cầm đầu đám thí sinh tham gia cuộc thi Hóa học xin phép cô là lớp phó Dư Chiêu Chiêu, các thí sinh tham gia cuộc thi Toán học đều nghĩ tới đáng lý ra lớp trưởng Lâm Tiếu phải cầm đầu bên mình.

Ôi trời, thôi bỏ đi, việc này thì trông chờ gì được ở Lâm Tiếu.

Bản thân Lâm Tiếu đã không có nhu cầu như vậy rồi, nên cô cũng không nghĩ là các bạn khác có như cầu như thế.

Ở cuộc thi Vật Lý và Hóa học tiếp theo Lâm Tiếu đều tham gia, nhưng cô gần như không đến phòng luyện thi học một tí nào, không bỏ xót một tiết thể dục nào.

Gần đây trong thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục, Lâm Tiếu và các bạn chơi thả diều trên sân vận động. Tiết thủ công trước đó một tiết, giáo viên dạy cả lớp làm diều, diều của đại đa số các bạn trong lớp làm đều rơi xuống đất, chỉ có diều của Chu Tuệ Mẫn làm là thật sự có thể bay lên trời.

Mấy bạn chơi thân cùng nhau mua một cuộn dây diều to, buộc lên diều của Chu Tuệ Mẫn, vừa kịp đón trận gió xuân to, vừa hay đến tiết thể dục thả diều trên sân vận động.

Giáo viên thể dục lắc đầu nhìn theo: “Hoạt động tự do thì cũng phải hoạt động chứ, bóng rổ, bóng chuyền, cầu lông đều đã chuẩn bị cho các em rồi, các em lại đứng thả diều trên sân vận động thế.”

“Thả diều phải chạy thầy ạ.”

“Đúng thế, đúng thế, bọn em vẫn đang chạy đây ạ.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói với giáo viên, Chu Tuệ Mẫn ngay lập tức kéo dài dây diều và bắt đầu chạy trên sân vận động, mọi người chạy theo cô bé.

Giáo viên thể dục ngẩng đầu nhìn con diều trên bầu trời, đã bay cao như vậy rồi, bây giờ thu xuống thì cũng tiếc, đành bất lực cười nói: “Thôi được rồi, vậy các em chơi đi.”

Giáo viên thể dục cũng biết áp lực học hành của học sinh lớp thi đấu là rất lớn, hiếm có thời gian chơi đùa vui vẻ nên thầy cũng không nỡ ngăn cản.

Cuộn dây diều trong tay Chu Tuệ Mẫn lần lượt được chuyển cho nhiều bạn nữ, khi Lâm Tiếu cầm lấy cuộn dây diều, cô đã thả hết dây ra.

Diều bay lên rất cao, trở nên nhỏ xíu trên bầu trời, không còn nhìn ra chim yến đâu nữa.

“Sắp hết giờ rồi, thu về đi.” Cuộn dây diều được chuyển đến tay Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu bắt đầu kéo dây về.

Dư Chiêu Chiêu cuộn được hai vòng, tiếng chuông báo hết giờ vang lên: “Trời đất, không kịp rồi.”

Dư Chiêu Chiêu sốt sắng kéo dây về, dây diều đổ thẳng xuống, bỗng một cơn gió thổi qua, dây diều đứt, diều chim én lập tức bị gió to thổi bay.

“Á...” Dư Chiêu Chiêu cầm cuộn dây diều trống không trong tay, ngơ ngác nhìn Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu.”

Dư Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn về hướng con diều biến mất.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đưa tay ra kéo cánh tay của Dư Chiêu Chiêu lại: “Đi thôi, về lớp thôi.”

Chu Tuệ Mẫn: “Thật đấy, không sao đâu, chỉ là một cái diều thôi mà, tớ muốn làm lại lúc nào chả được, mua một cái cũng chỉ có mấy đồng.”

Vẻ mặt Dư Chiêu Chiêu vẫn ngẩn ngơ.

Lâm Tiếu thấy vết nước mắt trên mặt Dư Chiêu Chiêu, kinh ngạc hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu khóc đấy à?”

Dư Chiêu Chiêu định thần lại, nhanh chóng lau mặt: “Đâu có, bị gió thổi cay mắt thôi.”

Cuối tuần, Lâm Tiếu tham gia cuộc thi Hoá học.

Một tuần sau lại tham gia cuộc thi vật lý.

Lâm Tiếu tham gia hai cuộc thi này với tâm thế rất nhẹ nhàng khiến Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng không có cảm giác gì, như đưa Lâm Tiếu đi học và đón cô về giống ngày thường vậy.

Hai cuộc thi Hoá học và Vật lý này, Lữ Tú Anh đã có kinh nghiệm, giờ đợi đón Lâm Tiếu ở cổng trường sẽ muộn hơn hơn nửa tiếng so với giờ thi.

Sau khi thi xong thường giáo viên sẽ gọi thí sinh đi so đáp án, dự tính điểm.

Thi xong Vật lý, lúc Lâm Tiếu từ cổng trường bước ra thì Lữ Tú Anh cũng mới chỉ tới chưa được hai phút, giờ giấc của hai người vừa vặn luôn.

Lữ Tú Anh hỏi han quan tâm: “Con thi thế nào?”

Lâm Tiếu: “Dự tính bị trừ 5 điểm.”

Lữ Tú Anh: “Được đấy chứ, bị trừ có 5 điểm.”

Lâm Tiếu thở dài một tiếng, không phải là do bị trừ điểm mà là vì bản thân thi xong là một đi không trở lại, vô tư không so bài, cũng không dự tính điểm.

Về sau, trong mỗi một cuộc thi quan trọng, cô đều sẽ bị giáo viên bắt lại đi so bài và dự tính điểm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.