Lâm Tiếu nghe thấy bạn bên cạnh nói nhỏ: “A2 lại học theo chúng ta rồi.”
“Bình thường thôi, lớp chúng ta làm gì cũng bị bạn khác học theo.”
Đọc hai lần bài khoá là đã đi đến cửa nghĩa trang liệt sỹ, cô Dương nhắc các bạn yên tĩnh: “Ở nghĩa trang liệt sĩ phải trang nghiêm.”
Trong Nghĩa trang liệt sĩ có đài tưởng niệm, có tấm bia to khắc đầy tên các liệt sĩ. Lịch sử được ghi lại bằng lời nói và hình ảnh trong đài tưởng niệm, hướng dẫn viên sử dụng micrô để giải thích cho các bạn học sinh.
Sau đó Lâm Tiếu và các bạn thăm quan nghĩa trang liệt sỹ một vòng, còn tổ chức một lễ tưởng niệm nhỏ ở trong nghĩa trang liệt sĩ, đại biểu là lớp trưởng các lớp, dâng hoa cúc lên trung tâm của nghĩa trang liệt sĩ.
Lớp trưởng các lớp xếp thành một hàng, lần lượt lấy hoa cúc từ trong tay chủ nhiệm phòng giáo dục.
Ánh mắt của Lâm Tiếu càng lúc càng trở nên nghiêm túc, chủ nhiệm phòng giáo dục thật sự quá nghiêm túc.
Các lớp trưởng xếp thành một hàng, lần lượt đi đến trước bia tưởng niệm, cúi người nhẹ nhàng đặt hoa cúc lên trên đất, sau đó cúi gập người trước bia tưởng niệm.
Sau lưng, tiếng máy ảnh chụp không ngừng.
Hôm nay còn có giáo viên trường Trung học số một cùng phóng viên nhật báo đến, đều đang dùng máy ảnh chụp ảnh.
Trên đường từ nghĩa trang liệt sĩ về trường, quãng đường dường như gần hơn rất nhiều, rất nhanh đã về đến trường học rồi.
Về tới trường học được nửa tiết thì chuông báo hết giờ vang lên. Lâm Tiếu vào căn tin, ngạc nhiên khi thấy thức ăn ở nhiều ô cửa đã vơi đi một nửa, thì ra rất nhiều học sinh của các khối sau khi đi từ nghĩa trang liệt sĩ trở về trường Trung học số một đã không về lớp học nốt nửa tiết, giáo viên cho phép họ đến nhà ăn ăn cơm luôn.
Lâm Tiếu đầy vẻ ngưỡng mộ.
Chu Tuệ Mẫn: “Không sao, màn thầu chiên của cậu vẫn còn.”
Lâm Tiếu: “Hôm nay tớ không muốn ăn màn thầu chiên nữa.”
Lâm Tiếu xếp hàng ở ô cửa bán cơm trắng, vừa may mua được xuất sườn xào chua ngọt cuối cùng, cô cảm thấy hôm nay mình thật may mắn.
Sau đó Lâm Tiếu may mắn đã nhìn thấy một con sâu trong đĩa rau bắp cải xào.
”Á.” Lâm Tiếu đẩy cái đĩa ra, không ăn nổi nữa.
Chu Tuệ Mẫn ngó đầu qua cũng đã nhìn thấy, cô bé an ủi Lâm Tiếu: “Điều này chứng tỏ rau ở căng tin của chúng ta không có thuốc trừ sâu.”
“Sườn xào chua ngọt cậu cũng không ăn nữa à?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Sườn xào chua ngọt vẫn còn hơn nửa, Lâm Tiếu không nỡ bỏ đi, cô kéo khay cơm lại, để sườn xào chua ngọt về phía gần mình, rau bắp cải xào cách xa mình, từng miếng một ăn hết sườn xào chua ngọt, đến nước sốt cũng không bỏ lại, trộn hết vào với cơm để ăn.
Bữa này không ăn rau xanh, ăn xong bữa Lâm Tiếu thấy hơi ngán, nói với Chu Tuệ Mẫn: “Tớ muốn đến căng tin mua cốc sữa chua.”
Sữa chua ở căng tin được đựng trong lọ thuỷ tinh, tiền đặt cọc cho lọ là 2 hào, lần sau đến, căng tin sẽ hoàn lại tiền đặt cọc.
Khi Lâm Tiếu vừa hút sữa chua vừa ra khỏi căng tin, lại bị Hoa Hoa chặn lại, sau đó cô quay lại căng tin mua cho Hoa Hoa một cái xúc xích làm lộ phí.
Vào cuối tuần sau tiết Thanh Minh, Lâm Tiếu đã nghênh đón cuộc thi đấu vòng tròn Toán học sinh Trung học cơ sở toàn quốc
Cô chuẩn bị cho cuộc thi này suốt cả một năm, cuối cùng cũng đã chờ được cuộc thi chứng minh thực lực thực sự của cô.
Khi cuộc thi thực sự đến, thực ra hoàn toàn không có không khí gì đặc biệt, những học sinh của trường trung học số một đăng ký tham gia cuộc thi đều được bố trí thi tại trường. Địa điểm tham gia cuộc thi của Lâm Tiếu vẫn là ở trường Trung học số một, chỉ là thêm một buổi đến trường vào ngày chủ nhật.
Thể thức của cuộc thi đấu vòng tròn Toán học sinh Trung học cơ sở toàn quốc đơn giản hơn rất nhiều so với cuộc thi Hoa Cup ở tiểu học.
Không phân vòng loại, vòng bán kết, vòng chung kết, tất cả nằm trong hết cuộc thi này.
Cuộc thi được chia thành phần thi đầu và phần thi thứ hai, nhưng cả hai phần đều được sắp xếp thi trong cùng một buổi sáng cùng ngày, mỗi đề thi chín mươi phút, giữa hai phần nghỉ nửa tiếng.
Phần thi đầu điểm tối đa bảy mươi điểm, đều là bài thi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, chỉ khó hơn bài thi trên lớp một chút. Kể cả không luyện thi, miễn sao biết suy luận những kiến thức đã học trên lớp thì phần thi đầu cũng sẽ có hi vọng đạt điểm cao.
Điểm tối đa cho phần thi thứ hai cũng là bảy mươi điểm, có ba câu hỏi lớn. Nếu không luyện thi thì câu hỏi ở phần thi thứ hai khá khó.
Nhưng đối với một người đã luyện thi cả năm nay mà nói, các câu hỏi ở phần thi thứ hai đều như người bạn cũ vậy.
Câu số một, nhận dạng phương trình bậc hai một ẩn.
Câu số hai, chứng minh các hệ thức hình học.
Lâm Tiếu lấy bút chì và thước kẻ để tạo các đường phụ và sử dụng ba điểm thẳng hàng, bốn điểm đồng dạng và các tam giác đồng dạng một cách thuần thục.
Những câu hỏi dạng này dùng định lý Ceva để chứng minh càng dễ hơn, nhưng cô Dương từng nói, định lý Ceva là nội dung trong các cuộc thi của cấp ba mới học tới, mặc dù họ đã được học trước nhưng khi thi tốt nhất không nên dùng, trừ khi ngoài định lý Ceva ra không nghĩ được phương pháp giải Toán nào khác, vậy thì dùng định lý Ceva chắc chắn là còn hơn để trống rồi.
Lâm Tiếu nghe lời cô Dương, dựa vào những gì cô học được trong các buổi luyện thi cấp trung học cơ sở để chứng minh điều đó.
Cũng không phải viết phương pháp hai, cô Dương nói nếu phương pháp một chính xác thì không cần phải viết phương pháp hai, vì phương pháp hai viết sai cũng có thể bị trừ điểm. Bình thường thì muốn viết mấy phương pháp cũng được nhưng khi đi thi đừng làm những việc thừa thãi.
Câu số 3, lý thuyết số. Câu hỏi lý thuyết số thường là câu khó nhất, điểm tối đa là hai mươi lăm điểm, cô Dương nói chỉ cần được năm điểm đã coi như là đạt rồi, được mười điểm sẽ vượt qua nhiều thí sinh đã ôn thi, những người chưa ôn thi sẽ khó đạt điểm ở câu hỏi lý thuyết số.
Lâm Tiếu dùng thái độ lấy năm điểm là được, được mười điểm là có lãi bắt đầu giải câu hỏi, viết mãi viết mãi thì phát hiện ra mình đã làm xong hết rồi.
Lâm Tiếu kiểm tra lại một lần, cảm thấy cách giải của mình không có vấn đề gì.
Trước khi nộp bài, Lâm Tiếu kiểm tra lại những phần qua trọng một lần nữa, sau đó tiếng chuông hết giờ vang lên, cô thả tay ra để giám thị thu bài.
Vừa ra khỏi trường thi, Lâm Tiếu đã gặp Triệu Hiểu Long. Triệu Hiểu Long nhìn thấy Lâm Tiếu thì rất vui, kéo áo cô: “Lâm Tiếu, câu lý thuyết số cuối cùng cậu làm thế nào?”
Lâm Tiếu vội bịt tai lại: “Tớ không so bài.”
Từ hồi thi cuộc thi Hoa Cup Triệu Hiểu Long đã biết Lâm Tiếu không so bài rồi, bây giờ vẫn còn cố tình gạ gẫm.
Lâm Tiếu thoát được Triệu Hiểu Long nhưng không thoát được cô Dương.
Lâm Tiếu bị cô Dương bắt đi so bài.
Còn có Triệu Hiểu Long, Chu Huệ Mẫn các bạn tham gia cuộc thi Toán học đều bị cô Dương bắt đến phòng luyện thi, nhớ lại xem ở trường thi mình đã trả lời câu hỏi thế nào.
Triệu Hiểu Long chỉ vào Lâm Tiếu cười lớn: “Cậu không trốn nổi rồi.”
Cô Dương tò mò nhìn hai người: “Sao thế?”
Triệu Hiểu Long mách với cô Dương: “Lâm Tiếu không thích so bài, vừa nãy em gọi bạn ấy so bài, bạn ấy chạy vèo đi luôn.”
Lâm Tiếu vội vàng đáp trả: “Tớ không muốn so bài với cậu, nhưng tớ muốn so bài với cô Dương.”
Cô Dương cười: “Vậy thì chúng ta so bài ngay thôi, so xong thì quên luôn chuyện này đi.”
Đáp án chính thức chưa được công bố, khi Lâm Tiếu bọn họ làm bài thi thì cô Dương cũng đã tự mình làm một bài. Bây giờ cô Dương lấy đáp án mình làm ra để so bài với học sinh.
“Câu số 1 chọn a, câu số 2 chọn b, câu số 3 chọn d.”
Cô Dương đọc đến đáp án câu nào là lại nhìn về phía Lâm Tiếu câu đấy, bảo Lâm Tiếu báo câu trả lời của mình. Các bạn cũng nhìn về phía Lâm Tiếu, nếu đáp án của cô Dương và Lâm Tiếu giống nhau thì chắc chắn đáp án câu đó là như thế.
Đáp án phần thi đầu tiên rất nhanh đã so xong. Cô Dương bảo các bạn tự dự tính điểm của mình, rồi viết điểm mà mọi người dự tính lại, sau đó tiếp tục so đáp án phần thi thứ hai.
Câu số 2 ở phần thi thứ hai, đáp án của cô Dương và Lâm Tiếu không giống nhau, các bạn đều thót tim, lo lắng nhìn xung quanh: “Đáp án nào mới đúng?”
“Đáp án của tớ và cô Dương giống nhau.”
“Đáp án của tớ và Lâm Tiếu giống nhau.”
Như vậy hai đáp án của các bạn mỗi đáp án chiếm một nửa, tạm thời không ai biết được đáp án nào mới là chính xác.
“Các em đừng lo.” Cô Dương viết cách tính của câu này lên bảng, nói với Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu giúp cô xem, từ bước nào bắt đầu khác của em?”
Lâm Tiếu chăm chú xem cách giải của cô Dương ở trên bảng, đến khi cô Dương viết đến hàng thứ sáu, cô dơ tay chỉ vào bảng: “Chỗ này ạ.”
Cô Dương lùi lại hai bước, xem lại tỉ mỉ nội dung mình viết trên bảng: “Không đúng à?”
Lâm Tiếu và cô Dương thảo luận một lúc, kết luận cuối cùng là cách giải của Lâm Tiếu là đúng, cô Dương và một nửa các bạn còn lại đều mắc một lỗi rất dễ nhầm lẫn.
Ở phòng luyện thi, một nửa các bạn vỗ n.g.ự.c mừng rỡ, một nửa các bạn mặt mày cau có: “Trời ơi, tớ làm sai rồi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.