🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Tiếu tạm biệt với các giáo viên, đi ra cửa trường học, chạy về phía mẹ: “Mẹ, có phải mẹ đợi rất lâu rồi không?”

Lâm Tiếu nộp bài thi Hóa học trước thời gian nộp bài nửa giờ, nhưng mà thời gian cô giáo Hạ phê chữa bài thi lại thêm thời gian Lâm Tiếu nói chuyện phiếm với các giáo viên, cũng đã vượt quá nửa giờ rồi.

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không lâu, chỉ mười phút.”

Lâm Tiếu đau lòng mà nắm c.h.ặ.t t.a.y của mẹ, cách cái bao tay xoa xoa cho mẹ: “Mẹ, mẹ rất lạnh nhỉ.” Đứng mười phút trong gió rét mùa đông, toàn thân đều đông lạnh rồi.

“Mẹ, mẹ học lái xe đi, về sau cùng anh trai lái xe đưa đón con.” Như thế mùa đông không phải sợ lạnh, mùa hè không phải sợ nóng.

Lữ Tú Anh nghe thấy lời của Lâm Tiếu, ngây ngẩn cả người.

“Mẹ học lái xe gì chứ.” Hiện tại biết lái xe còn là thành thạo một nghề, Lữ Tú Anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới bản thân có thể học được lái xe.

Lâm Tiếu rất tin tưởng mẹ: “Mẹ có thể được lái xe máy, chắc chắn cũng có thể học được lái xe ô tô.”

Lữ Tú Anh: “Coi như mẹ học được rồi, nhà chúng ta cũng không có xe cho mẹ lái nha.” Santana ở trong nhà Lâm Dược Phi mỗi ngày đều phải lái đấy, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.

Lâm Tiếu: “Vậy thì lại mua một chiếc.”

Lữ Tú Anh mỉm cười lắc đầu, thật là lời nói của trẻ con: “Xe ô tô rất đắt đấy.”

Lâm Tiếu biết xe ô tô rất đắt, xe ô tô là căn nhà nhỏ di chuyển trên đường, so với căn nhà lớn không di chuyển trong nhà thì đắt hơn nhiều. Mẹ nói như vậy, trong nhà hẳn là không có tiền mua chiếc thứ hai rồi, Lâm Tiếu nói: "Mẹ, chờ con lớn lên kiếm được tiền rồi, mua xe ô tô cho mẹ."

Lữ Tú Anh cười đến không ngậm miệng lại được: “Được, mẹ chờ.”

Lâm Tiếu nói cho mẹ biết chuyện cuộc thi Hoá học hôm nay của mình sau khi bị trừ ba điểm các giáo viên đều cười ha ha.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói lại một lần sinh động như như thật, trong đầu hiện ra hình ảnh, cũng nở nụ cười theo.

Giảng đề cho giáo viên, khiến cho các giáo viên không thể chờ đợi được mà chấm bài thi muốn biết thành tích của Lâm Tiếu, các giáo viên đều cảm thấy Lâm Tiếu bị trừ ba điểm là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Lữ Tú Anh đạp xe trong gió lạnh, cảm giác trong lòng có một ngọn lửa, cả người đều ấm áp.

Bà thật sự tự hào về Lâm Tiếu.

"Cuộc thi Vật lý đạt điểm tối đa, cuộc thi Hoá học bị trừ ba điểm." Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu vẫn luôn nghiêm túc tự học, nhưng nghe được điểm số này vẫn cực kỳ vui mừng.

Bà thật không nghĩ tới Lâm Tiếu xung đột tại thời gian lên lớp, thường xuyên ở tình huống thiếu khoá học, có thể tự mình làm chủ bài tập của cuộc thi Vật lý và cuộc thi Hoá học, Lâm Tiếu dưới tình huống chỉ chọn viết một phần nhỏ đề mục, vậy mà thật sự có thể học tốt như vậy.

“Vậy bài thi Toán học thì sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: "Cô giáo Dương vẫn chưa phê chữa ạ.”

Cô giáo Dương so với giáo viên Vật lý và giáo viên Hóa học đều lạnh nhạt hơn nhiều, dựa theo trình tự phê chữa bài thi, không rút bài thi của Lâm Tiếu ra phê chữa trước.

Lữ Tú Anh: “Cô giáo Dương các con đối với con có lòng tin.”

Lâm Tiếu gật đầu, cô đối với bản thân cũng rất có lòng tin, nhưng cô vẫn là rất muốn biết bài thi Toán học mình thi được bao nhiêu điểm.

“Ài, phải đợi hai ngày, ngày về lại trường học mới biết được.” Cuối kỳ lần này giáo viên cũng không gọi ban cán sự lớp đi hỗ trợ đăng ký điểm số.

Ngoại trừ thành tích cuộc thi Toán học, Lâm Tiếu càng tò mò muốn biết trong kỳ thi cuối kỳ của mình có thể đứng thứ nhất trong danh sách trúng tuyển mấy môn đơn, điều này liên quan trực tiếp đến hạnh phúc của cô trong kỳ nghỉ đông này và học kỳ sau.

Có thể tự mình quyết định bài tập hay không, thật sự quá qua trọng rồi.

“Thi xong rồi thì cũng đừng nghĩ nữa, dù sao qua hai ngày nữa sẽ biết.” Lữ Tú Anh đưa tay lấy áo lông của Lâm Tiếu: “Nghỉ đông rồi, mẹ giặt áo lông của con một chút.”

“Cái túi này của con, trong túi, là cái gì vậy?"

Lữ Tú Anh lấy ra từng món đồ ăn vặt từ trong hai túi áo lông của Lâm Tiếu, kẹo sữa, bánh bích quy, kẹo mận.

Lâm Tiếu nói với mẹ: "Các giáo viên cho con đấy.”

Sắp nghỉ đông rồi, các giáo viên đều đang sửa sang lại ngăn kéo trong văn phòng, dọn sạch đồ ăn vặt trong ngăn kéo. Vừa lúc Lâm Tiếu ở trong văn phòng, giáo viên kia cho Lâm Tiếu một phen, giáo viên nọ cho Lâm Tiếu một phen, trong túi Lâm Tiếu đều nhét đầy.

“Trong cặp sách còn có.” Lâm Tiếu nói với mẹ.

Lữ Tú Anh móc sạch túi, lại móc cặp sách của Lâm Tiếu, lấy ra đồ ăn vặt đựng trong nửa túi nilon: “Đồ ăn vặt giáo viên cho con thật đúng là không ít.”

"Oa" Một giáo viên đưa cho Lâm Tiếu một nắm đồ ăn vặt, Lâm Tiếu cũng không nghĩ tới cộng lại có nhiều như vậy.

 

Tiểu Hoàng nằm ở bên cạnh, trông mong mà nhìn đồ ăn vặt trong túi nilon. Tiểu Hoàng rất nhạy cảm với âm thanh xé bao bì, lúc gọi tên nó nó thường xuyên không nghe thấy, nhẹ nhàng xé bao bì, Tiểu Hoàng lập tức chạy tới như tên lửa.

Lâm Tiếu đưa tay đẩy đầu của Tiểu Hoàng ra: “Những thứ này em đều không thể ăn.”

 

Lữ Tú Anh vét sạch túi áo lông của Lâm Tiếu, vừa định đi giặt quần áo cho cô, suy nghĩ một chút lại bỏ áo lông xuống: “Mặc thêm hai ngày nữa rồi giặt cho con, ngày mai ngày mốt mặc cái này đi dạo phố, về nhà mẹ sẽ giặt sạch cho con.”

Lữ Tú Anh cảm thấy quần áo đi dạo phố là bẩn nhất, lúc thử quần áo khó tránh khỏi treo áo khoác trên giá, tiếp xúc với rất nhiều nơi trong trung tâm mua sắm.

Lữ Tú Anh đã sớm chờ Lâm Tiếu nghỉ đông rồi, trường trung học cơ sở nghỉ đông so với tiểu học còn muộn hơn, Lâm Tiếu thi liền thi liên tiếp bốn ngày. Mắt thấy đã đến cuối năm, Lâm Tiếu còn chưa kịp mua quần áo mới ăn Tết nữa.

“Ài, cũng không biết nên dẫn con đi đâu mua quần áo.” Lữ Tú Anh bây giờ vừa nghĩ đến mua quần áo cho Lâm Tiếu liền rầu rĩ.

Lâm Tiếu đã hơn một mét sáu, phần lớn quần áo trẻ em đều không có kích thước rồi, cấp hai mà mặc quần áo trẻ em cũng quá ngây thơ. Nhưng mà quần áo của người lớn đối với Lâm Tiếu mà nói lại quá trưởng thành, vai rộng cũng không vừa người, bả vai Lâm Tiếu còn hẹp.

Quần áo bên ngoài khó mua, áo lót nhỏ bên trong càng khó mua. Áo lót nhỏ chỉ có một lớp vải quá mỏng, kiểu người lớn hoặc là có vòng thép, hoặc là có đệm bông thật dày, kích thước cũng không thích hợp.

Quần áo bán trong trung tâm mua sắm lớn như vậy, hoặc là quần áo trẻ em mười tuổi trở xuống, hoặc là quần áo người lớn hai mươi tuổi, Lữ Tú Anh thật không nghĩ ra, trẻ nhỏ mười mấy tuổi nhà người ta đi đâu mua quần áo mặc.

“Ngày mai đi dạo trong trung tâm mua sắm trước, áo lót nhỏ không được thì mẹ làm cho con.” Lữ Tú Anh nói.

Áo khoác khẳng định phải mua ở trong trung tâm mua sắm rồi, mùa đông hoặc là áo lông, hoặc là áo khoác vải ni, bản thân Lữ Tú Anh căn bản không làm được.

“Cùng lắm thì đi dạo vài cái trung tâm mua sắm, nhất định có thể mua được cho con.” Lữ Tú Anh đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận ác liệt.

Lâm Tiếu vùi mình trên ghế sô pha: "Mẹ, mẹ đi mua quần áo cho con đi, mẹ mua cái gì con đều thích."

Lâm Tiếu hiện tại không giống như khi còn bé thích đi dạo phố nữa, cô càng muốn tự mình ở nhà xem tạp chí cùng truyện tranh, cuối kỳ trước khi thi quá bận rộn, cô đã rất lâu không có xem những thứ sách giải trí này rồi.

Lữ Tú Anh: “Không được, mua quần áo con phải tự mình thử nha, bây giờ quần áo của con khó mua như vậy, con không thử mẹ căn bản không mua tốt.”

“Hai ngày này đi dạo phố với mẹ trước, trở về có thời gian cho con ở nhà đọc sách. Con thi đơn đứng đầu danh sách trúng tuyển không phải cũng có thể tự mình quyết định bài tập sao? Bài tập kỳ nghỉ đông này không phải ít đi sao?”

“Sao thế, con không tự tin mình có thể đạt thứ nhất danh sách trúng tuyển?”

Lâm Tiếu lập tức nói: “Đương nhiên là có lòng tin.”

Lữ Tú Anh: “Vậy không phải là được rồi sao?”

May mắn chính là, lần này Lâm Tiếu cùng mẹ mua quần áo còn rất thuận lợi, dùng thời gian một ngày rưỡi, đi dạo hai cái trung tâm mua sắm, liền từ đầu đến chân trong trong ngoài ngoài tất cả đều mua đủ.

Lâm Tiếu mua một đôi giày thể thao mới, cũng mua một đôi giày bốt, chiều dài đến dưới đầu gối.

Lâm Tiếu lần đầu tiên mang giày bốt, rất không quen: “Cái này không có cách nào mang ở trường học đi.”

Lữ Tú Anh nói: "Mua luôn đi, con mang đẹp lắm." Quần jean phối với giày bốt, có vẻ bắp chân Lâm Tiếu vừa dài vừa thẳng: “Nhìn thật có tinh thần.”

Đây là đánh giá cao nhất của Lữ Tú Anh về quần áo, thể hiện tinh thần.

“Không phải cho con mang đến trường đâu, năm mới ở nhà mang.” Lữ Tú Anh nhìn bộ đồ này liền thích, nói với Lâm Tiếu: “Lát nữa con mang đôi giày này, bên trong quần jean không cần mặc quần lông, bên trong mặc một cái quần mùa thu là được rồi.”

Giày đem bắp chân đều bọc lại, lại phối với một cái áo khoác dài, đùi cũng bọc ở bên trong, căn bản sẽ không lạnh.

Nhân viên bán giày nói: “Đúng, bây giờ các cô gái nhỏ đều mặc như vậy.”

“Rất nhiều cô gái nhỏ ngay cả quần mùa thu cũng không mặc, chỉ một cái quần đơn, bên ngoài mang giày. Giày này dài, không lạnh đâu.”

Không mặc quần mùa thu Lữ Tú Anh liền chịu không nổi: “Mùa đông giá rét ngay cả quần mùa thu cũng không mặc, không được không được.”

Nhân viên bán hàng lại cầm một đôi giày ngắn hơn một chút cũng rộng hơn một chút, bảo Lữ Tú Anh thử xem: “Chị, chị thử đôi này xem.”

Người bán hàng lại cầm một đôi giày ngắn hơn một chút, bảo Lữ Tú Anh thử xem "Chị, chị thử đôi này xem".

Lữ Tú Anh trực tiếp khoát tay: "Tôi đã từng tuổi này rồi, còn mang giày gì nữa chứ?"

Nhân viên bán hàng nói: "Cái này là người ở tuổi của chị mang đấy ạ, cô gái trẻ sẽ không mang đôi này, ngại già dặn.”

“Đôi này đơn giản hào phóng, có rất nhiều người hơn năm mươi tuổi đều đang mua đấy.”

Lữ Tú Anh nhịn không được chào hàng của nhân viên bán hàng, bảo nhân viên bán hàng cầm một đôi cỡ của mình, thử một chút.

“Tiếu Tiếu, có đẹp không?”

Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Đẹp.”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyenso.com

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.