Lâm Tiếu tạm biệt với các giáo viên, đi ra cửa trường học, chạy về phía mẹ: “Mẹ, có phải mẹ đợi rất lâu rồi không?”
Lâm Tiếu nộp bài thi Hóa học trước thời gian nộp bài nửa giờ, nhưng mà thời gian cô giáo Hạ phê chữa bài thi lại thêm thời gian Lâm Tiếu nói chuyện phiếm với các giáo viên, cũng đã vượt quá nửa giờ rồi.
Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không lâu, chỉ mười phút.”
Lâm Tiếu đau lòng mà nắm c.h.ặ.t t.a.y của mẹ, cách cái bao tay xoa xoa cho mẹ: “Mẹ, mẹ rất lạnh nhỉ.” Đứng mười phút trong gió rét mùa đông, toàn thân đều đông lạnh rồi.
“Mẹ, mẹ học lái xe đi, về sau cùng anh trai lái xe đưa đón con.” Như thế mùa đông không phải sợ lạnh, mùa hè không phải sợ nóng.
Lữ Tú Anh nghe thấy lời của Lâm Tiếu, ngây ngẩn cả người.
“Mẹ học lái xe gì chứ.” Hiện tại biết lái xe còn là thành thạo một nghề, Lữ Tú Anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới bản thân có thể học được lái xe.
Lâm Tiếu rất tin tưởng mẹ: “Mẹ có thể được lái xe máy, chắc chắn cũng có thể học được lái xe ô tô.”
Lữ Tú Anh: “Coi như mẹ học được rồi, nhà chúng ta cũng không có xe cho mẹ lái nha.” Santana ở trong nhà Lâm Dược Phi mỗi ngày đều phải lái đấy, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.
Lâm Tiếu: “Vậy thì lại mua một chiếc.”
Lữ Tú Anh mỉm cười lắc đầu, thật là lời nói của trẻ con: “Xe ô tô rất đắt đấy.”
Lâm Tiếu biết xe ô tô rất đắt, xe ô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1903137/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.