Lâm Tiếu vén lớp màn cửa dày lên, lúc bước ra khỏi quán cơm ấm áp, một cơn gió mát rượi thổi đến, Lâm Tiếu vội vàng quấn chặt khăn choàng cổ, cô vùi nửa gương mặt vào trong khăn. Cũng vì vậy nên giọng của Lâm Tiếu nghe hơi bí bách: “Bạch Huyên, cậu và Lý Triển Bằng có từng hôn nhau chưa?”
Bạch Huyên bị dọa xém thì nhảy cẫng lên: “Đương nhiên là chưa rồi.”
“Vậy hai người có ôm nhau chưa?” Lâm Tiếu hỏi tiếp.
“Không có, không có.” Đầu Bạch Huyên lắc như một cái trống lắc vậy.
“Vậy hai người cũng nắm tay nhau rồi nhỉ?”
“Cũng chưa luôn.” Mặt Bạch Huyên đỏ bừng.
Lâm Tiếu không hiểu: “Vậy hai cậu không được xem là yêu sớm được.” Cho dù là trong phim hay là hiện thực, Lâm Tiếu thấy người ta yêu nhau thì ít nhất cũng phải nắm tay.
Lúc nãy ở quán bún nồi đất trông Bạch Huyên rất sợ hãi, Lâm Tiếu còn cho rằng chắc Bạch Huyên đã biết yêu rồi.
Không ngờ Bạch Huyên và Lý Triển Bằng ngay cả tay còn chưa nắm được.
“Vậy hai cậu thường làm gì thế? Hai ngày viết một bài văn sao?” Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn Bạch Huyên, không hiểu sao Bạch Huyên lại sợ bị thầy cô phát hiện chứ.
Nếu như Lâm Tiếu là thầy cô giáo thì cô sẽ biểu dương học sinh chủ động tự thêm bài tập cho mình nữa.
Bạch Huyên sốt ruột đến mức dậm chân: “Ây da, cậu không hiểu gì cả.” Hiểu biết của Lâm Tiếu trong những chuyện tình cảm thế này còn quá ít. Yêu nhau không chỉ là ôm hôn, quan trọng hơn là tâm linh tương thông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1903140/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.