🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lữ Tú Anh vừa tức giận vừa đau lòng khi thấy cây quất vừa mới mua về đã bị biến thành như vậy: "Quả quất là tài lộc ấy thế mà mày cũng dám ăn hết sạch."

Lâm Tiếu xỏ dép vào sau đó chạy ra khỏi phòng, bảo vệ Tiểu Hoàng ở sau lưng: "Tiểu Hoàng nuốt tài lộc vào trong bụng, sau này tài lộc sẽ là của nhà chúng ta."

"Gâu gâu gâu gâu." Thấy có người làm chỗ dựa, Tiểu Hoàng lập tức trốn ở phía sau lưng Lâm Tiếu sủa gâu gâu.

Lữ Tú Anh phụt cười, bà bỏ dép xuống: "Đúng vậy, ăn vào rồi thì chính là của nhà mình."

"Được rồi, được rồi, mẹ đi nấu bữa sáng, hai con mau đi đánh răng rửa mặt đi, đừng để mình phải đến trễ." Lữ Tú Anh tha cho Tiểu Hoàng.

Sáng sớm hôm nay anh được nhàn rỗi nên lái xe chở Lâm Tiếu đi học, khăn quàng cổ và bao tay của Lâm Tiếu đều bỏ trong cặp sách, ngồi trong xe hơi thật là ấm áp.

Anh dừng xe ở trước cổng trường học sau đó bảo Lâm Tiếu quấn khăn quàng cổ và mang bao tay vào trước khi bước vào trường, Lâm Tiếu ngại phiền nên sau khi mở cửa xe ra cô như một làn khói chạy thẳng vào tòa nhà dạy học. Chỉ cần cô chạy đủ nhanh thì gió rét không thể nào chạm được vào cô.

Tới giờ tan học vào buổi chiều, Lâm Tiếu ra trước cửa tòa nhà giảng đường đeo khăn quàng cổ vào bao tay vào, không ngờ lại thấy xe hơi của anh trai đậu ở bên ngoài cổng trường học.

Lâm Tiếu vui vẻ chạy tới: "Anh hai, sao anh lại tới đón em vậy?"

Lâm Tiếu mở cửa xe ra lại càng bất ngờ hơn: "Mẹ, sao cả mẹ cũng tới vậy?"

Hôm nay là ngày tốt gì mà cả mẹ và anh hai đều đến đón cô thế nhỉ?

Mặt của Lâm Dược Phi ửng đỏ: "Lên xe đi."

"Con quả thật đúng là ngôi sao may mắn nhỏ của chúng ta, cái miệng này của con cũng linh quá đi, nói cái gì là dính cái đó?"

Lâm Tiếu ngơ ngác: "Con đã nói cái gì sao?"

Lâm Dược Phi: "Sáng nay em có nói Tiểu Hoàng ăn tài lộc vào thì tài lộc sẽ là của nhà mình."

Buổi sáng, Lâm Dược Phi vừa mới tới công ty liền nhận được tin tức dự án xây dựng nhà ở thương mại mà công ty anh đang dồn hết sức lực tham gia thi công đã trở thành khu nhà ở thương mại đầu tiên ở trong thành phố.

Anh lại được cắt miếng đầu tiên của cái bánh ngọt lớn nhà ở thương mại này.

Buổi chiều, Lâm Dược Phi lái xe chở mẹ mình tới trường học đón em gái, anh phấn khích dẫn mẹ và em gái đến xem khu nhà ở thương mại đầu tiên của thành phố.

Xe hơi chạy tầm nửa tiếng, Lâm Tiếu cảm thấy anh đang lái đến một nơi rất xa, cuối cùng mới chịu dừng lại.

Lâm Dược Phi chỉ vào một ruộng rau rộng lớn xanh biếc ở đằng trước: "Đây, chính là chỗ này."

Nơi này chính là tương lai.

Khu nhà ở thương mại đầu tiên trong tương lai trung tâm thành phố đầy nhộn nhịp.

"Ồ." Lâm Tiếu nhìn ruộng rau xanh biếc ở ngoài cửa sổ, cô không hiểu anh đang kích động về cái gì.

"Mẹ, Tiếu Tiếu, hai người có thích chỗ này không?" Trong mắt của Lâm Dược Phi tái hiện khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp của tương lai, anh kích động hơn bình thường: "Chất lượng nhà do con xây thì khỏi phải bàn, trở về chúng ta sẽ mua trước một căn."

Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: "Một căn đứng tên mẹ, một căn đứng tên con và một căn đứng tên của Tiếu Tiếu."

Mua một căn hộ trong khu chung cư vừa có thể hạn chế làm phiền nhau vừa có thể thuận tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau.

Lâm Tiếu thấy dáng vẻ kích động này của anh, cô liền đẩy cửa xe ra bước xuống, mùi phân lợn trong ruộng rau đột nhiên xộc thẳng vào mũi cô, Lâm Tiếu vội vàng đóng cửa xe lại.

"Ọe." Mùi hôi khiến cho Lâm Tiếu cảm thấy buồn nôn.

Sao anh lại thích ở trong một ngôi nhà có mùi phân lợn vậy?

"Anh hai, anh thích thì cứ sống ở đây đi, em không thèm."

Sau khi trở về nhà từ nơi có mùi phân heo, anh trai vô cùng vui vẻ.

Lâm Tiếu ăn một chiếc bánh ngọt lớn, Tiểu Hoàng ăn thịt bò luộc.

Mỗi lần Lâm Dược Phi nhìn thấy cây quất trơ trụi trong nhà, anh đều khen Tiểu Hoàng một câu: "Người ta nói rằng nuôi chó thì mang lại vượng khí cho gia chủ, quả nhiên không sai, Tiểu Hoàng thật sự mang lại vượng khí cho nhà chúng ta mà. Sau này sẽ mua quất cho Tiểu Hoàng ăn."

 

Lâm Tiếu: "Mua cho em ăn đi, ăn vào trong bụng em cũng giống nhau đó." Lâm Tiếu thích cái vị chua chua ngọt ngọt của quả quất, vừa thơm và ngon.

Lâm Dược Phi bật cười ha ha: "Mua về cho hai đứa ăn chung."

Lâm Dược Phi ở nhà chúc mừng hai ngày, rồi lại tiếp tục những ngày bận rộn đi sớm về khuya. Giành được dự án mới chỉ là bước đầu tiên, còn rất nhiều việc phải bận rộn ở phía sau.

 

Khu nhà ở thương mại đầu tiên của thành phố được định vị là một khu ở cao cấp. Những gia đình sẵn sàng trở thành nhóm người đầu tiên ăn cua, những gia đình mua nhà ở thương mại vào đầu những năm 1990 chắc chắn là những gia đình có tiềm lực tài chính.

Lâm Dược Phi cho rằng khu nhà ở nên lấy cấu hình căn hộ quy mô lớn làm chính, bên Công ty phát triển nhà ở Mái Đỏ cũng đã đồng ý. Nhưng mà trên phương diện như thế nào mới được gọi là căn hộ quy mô lớn đã xảy ra bất đồng quan điểm. Lâm Dược Phi cho rằng diện tích nên là 160 hoặc 170 mét vuông, nhưng bên kia lại cho rằng 120 hoặc 130 mét vuông là đã rất lớn rồi.

Về giá cả, bên kia cũng cảm thấy gan của Lâm Dược Phi quá to.

Lâm Dược Phi muốn định giá một căn hộ quy mô lớn là ba nghìn đồng một mét vuông, nhưng bên kia lại cho rằng giá sẽ d.a.o động trong khoảng một nghìn đồng đổ lại.

Giá nhà ở thương mại chắc chắn cao hơn nhiều so với nhà ở phúc lợi đơn vị, nhưng Công ty phát triển nhà ở Mái Đỏ đã tham khảo các quy mô hàng đầu có cùng diện tích như vậy trong thành phố, cho rằng giá nhà trong khoảng một nghìn tệ đổ lại là hợp lý. Sẽ có rất nhiều người mua nhà có thể chấp nhận mức giá này, Công ty phát triển nhà ở cũng sẽ kiếm được lợi nhuận.

Lâm Dược Phi lại cảm thấy giá cả không cần phải được nhiều người mua nhà chấp nhận như vậy.

"Chúng ta có cần mười nghìn hộ gia đình mua nhà của chúng ta không? Không cần. Bởi vì chúng ta căn bản không có nhiều nhà như vậy."

“Chúng ta chỉ cần bán vài chục căn hộ là được rồi.”

"Khu nhà ở thương mại đầu tiên của một thành phố, chúng ta không cần phải quảng cáo, tự nhiên sẽ được những người giàu có ở trong thành phố chú ý. Đây là cơ hội duy nhất, chúng ta không được bỏ lỡ cơ hội này, hãy biến khu nhà ở thương mại đầu tiên thành danh thiếp của chúng ta."

"Điều quan trọng nhất là sự khan hiếm."

“Tổng cộng chỉ có mấy chục căn hộ, nhất định sẽ có khách hàng hạng nhất mua nhà, bọn họ hoàn toàn không cần nghĩ đến giá cả.”

"Đây sẽ là sự lựa chọn đôi bên cùng có lợi. Khách hàng có được một căn hộ mà họ cần, một căn hộ mà họ không thể nào có được ở những nơi khác, còn chúng ta sẽ có được danh tiếng, chứng minh thực lực của mình. Trước tiên, chúng ta nên chứng minh được chúng ta có khả năng xây nên những ngôi nhà tốt, sau này các khu nhà cao cấp và khu nhà giá bình dân, chúng ta đều có thể xây được.”

"Nếu như ngay từ đầu mà mình xây khu nhà giá bình dân, sau đó muốn tiến vào khu nhà cao cấp thì sẽ rất khó."

Lâm Dược Phi đã kiên định quan điểm của mình giữa nhiều ý kiến chất vấn mình.

Diện tích, giá cả, cấu hình căn hộ, cách phối, mỗi một phương diện Lâm Dược Phi đều đang cố gắng giữ vững quan điểm của mình.

"Phải có hai phòng vệ sinh, một căn hộ quy mô lớn nhất định phải có hai phòng vệ sinh."

"Đây là một trong những điểm bán hàng quan trọng của chúng ta."

"Đối với một gia đình ba thế hệ, có hai phòng vệ sinh mới thoải mái, ngay cả đối với một gia đình ba người, cũng không khó tránh khỏi những lúc mâu thuẫn về thời gian sử dụng."

"Không, về điểm này không hề tốn diện tích, tôi vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của mình, cái quan trọng nhất là sự khan hiếm, làm cho căn hộ của chúng ta khác biệt với những căn hộ khác."

"Mấy chục căn hộ này là điểm sinh lợi lớn nhất trong bất động sản của chúng ta."

Đến tận chín giờ tối Lâm Dược Phi mới kết thúc cuộc họp. Trong đêm đông thanh vắng, anh chạy hai vòng trên đường rồi mới lau mồ hôi ngồi vào trong xe, lái xe về nhà.

"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu." Lâm Dược Phi vừa vào nhà đã gọi em gái mình.

Lữ Tú Anh vội vã từ trong phòng chạy ra: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Dược Phi ngước đầu lên nhìn vào đồng hồ một cái, lúc này mới kịp nhận ra: "Tiếu Tiếu ngủ rồi hả mẹ?"

Lâm Tiếu ngáp một cái, từ trong phòng đi ra: "Bị anh đánh thức rồi." Giọng nói của anh trai giống như sấm rền, ngủ say thế nào cũng bị đánh thức.

“Tiếu Tiếu, sau này nhà chúng ta đổi nhà mới, em có muốn một căn nhà có hai phòng vệ sinh không?” Lâm Dược Phi hỏi em gái.

"Hả?" Lâm Tiếu như không thể tin được trợn mắt nhìn anh trai, nửa đêm nửa hôm anh trai kêu cô dậy chỉ để hỏi về nhà vệ sinh.

Lâm Tiếu trợn tròn mắt một cái, quay về phòng nằm lên giường, anh trai cô bị bệnh thật rồi.

Ngày hôm sau trên bàn ăn sáng, Lâm Tiếu vừa mới bắt đầu ăn sáng, Lâm Dược Phi liền sáp qua hỏi: "Tiếu Tiếu, em còn chưa nói với anh, em có muốn có hai phòng vệ sinh không?"

Lâm Tiếu cắn một miếng bánh mì dừa bào sợi: "Tất nhiên là muốn rồi."

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.