Mẹ Phong và Phong Đàn Vân nhìn cảnh hai người rượt đuổi nhau có chút bất đắc dĩ, bà lên tiếng
- Được rồi, con bé vừa xuất viện, đừng làm nó mệt.
Nghe mẹ nói vậy Phong Duật thôi không đuổi theo cô nữa, anh dừng lại nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mà lòng ấm lên. Kiếp trước anh có bao giờ thấy được nụ cười hạnh phúc của cô? Chưa hề, thứ anh đem lại chỉ có đau khổ và nước mắt cho cô. Bất giác anh đưa tay kéo cô vào lòng. Lạc Ân Ân có chút bất ngờ khẽ gọi tên anh
- Duật?
- Ân Nhi, cho anh ôm một chút thôi.
Nhưng mẹ và Đàn Vân còn ở đây a. Cô có chút quẫn bách nghĩ, muốn đẩy anh ra anh lại ôm chặt cô hơn. Thôi vậy! Để anh ôm một lát.
Bỗng, Phong Duật cúi xuống hôn lấy môi cô. Lạc Ân Ân xấu hổ mặt đỏ bừng, mẹ Phong và Phong Đàn Vân biết điều rời đi để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ. Cô khẽ đập lưng anh phản kháng, chẳng những anh không buông ra mà còn xiết chặt cô hơn. Đến khi cảm nhận Lạc Ân Ân không thở nổi mới luyến tiếc buông cô ra.
Lạc Ân Ân thở hổn hển, môi sưng đỏ. Phong Duật nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô không khỏi nuốt nước bọt. Dục vọng từ từ trỗi dậy, anh đưa tay ôm ngang cô bước lên lầu. Lạc Ân Ân hoảng sợ hét lên một tiếng, tay ôm lấy cổ anh.
"Rầm" cánh cửa phòng bị anh đá văng ra sau đó dùng chân đóng lại. Phong Duật đặt cô nằm trên giường, mơn trớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-yeu-lac-an-an/1520905/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.