"Con không có ở chung với Tiểu Khởi, hôm qua em ấy mới nói cho con biết em ấy mua nhà, hôm qua cũng là lần *****ên con đến đó, nhưng con biết con không nên ở lại qua đêm, ít nhất cũng nên nói với cha và ba nhỏ một tiếng, là con không đúng."
Chu Hoài Sinh thở dài, "Con cũng lớn rồi, là ba quản nhiều quá."
Chu Tri Mông lắc đầu, "Không có đâu ạ."
Nguyên nhân khiến Chu Hoài Sinh nổi giận là vì nhìn thấy vết hôn trên cổ Chu Tri Mông, và cả tuyến thể lộ ra khi anh quay đầu.
Có lẽ ông vẫn coi Chu Tri Mông là một đứa bé con, là Quyển Quyển mà ông từng ôm trong lòng.
Ông quá yêu thương, nên cũng không nỡ buông tay.
Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Chu Tri Mông thì sững người, vội vàng bước tới, "Sao lại về rồi?"
Chu Tri Mông cúi đầu, Lâm Tri Dịch nhìn anh, rồi lại nhìn Chu Hoài Sinh, cười nói: "Ồ, về dỗ cha à?"
Chu Hoài Sinh buông Chu Tri Mông ra, "Ăn sáng chưa? Hay là lên lầu ngủ một giấc trước đã?"
Lâm Tri Dịch ôm Chu Tri Mông, "Mới mấy giờ đâu, tối qua chắc chắn không ngủ rồi phải không, uống ly sữa rồi đi ngủ một giấc."
Chu Tri Mông vừa định lên lầu lại xoay người, nhỏ giọng nói với Lâm Tri Dịch: "Tiểu Khởi vẫn còn ở bên ngoài."
Lâm Tri Dịch mỉm cười, cũng nhỏ giọng đáp lại anh: "Ba nhỏ đi giải quyết, con lên lầu ngủ trước đi."
Lâm Tri Dịch đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Khởi Phồn ở bên ngoài, bèn đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cung-som-toi-yeu-yeu-nhat-ngon/2788672/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.