Quãng thời gian trung học hoang phí của Lục Khởi Phồn, giờ đây đều được cậu bù đắp lại ở đại học.
Hằng ngày, cậu tất bật di chuyển giữa trường học, đội xe và căn hộ. Sau khi học xong, Chu Tri Mông sẽ đến trước cổng trường Lục Khởi Phồn để đợi cậu, rồi cùng cậu đến đội xe, ngồi trên khán đài ngắm nhìn chiếc xe đua của Lục Khởi Phồn như một ngọn lửa xanh lao vút đi.
Thế nhưng, dù đã xem bao nhiêu lần, dù kỹ thuật của Lục Khởi Phồn có đáng tin cậy đến đâu, mỗi lần nhìn chiếc xe đó vào cua, tim Chu Tri Mông đều như thót lên tận cổ họng, rồi mãi đến khi Lục Khởi Phồn lái vào đoạn đường thẳng ổn định mới từ từ hạ xuống.
Gần đây, ngày nào Lục Khởi Phồn cũng phải luyện tập ba tiếng, hơn mười giờ mới tắm rửa, thay đồ đua xe và bước ra từ phòng thay đồ.
Chu Tri Mông thì cuộn mình trên chiếc sofa nhỏ trong phòng VIP, cầm giấy bút làm bài tập. Đôi khi mải mê tính toán đến độ Lục Khởi Phồn gọi mà anh cũng không nghe thấy. Lục Khởi Phồn không dám làm phiền, chỉ đứng ở cửa đợi, đợi Chu Tri Mông làm xong bài.
Nếu có ai muốn vào, cũng sẽ bị Lục Khởi Phồn chặn lại.
Anh Thiệu tò mò liếc vào trong, "Ồ, ra là sinh viên chăm ngoan."
Mấy thành viên trẻ tuổi trong đội xúm lại trêu chọc: "Ồ, ra là ông chủ."
Chu Tri Mông cất giấy bút vào cặp, vừa bước ra đã nghe được những tiếng cười khúc khích, anh bối rối hỏi Lục Khởi Phồn: "Ông chủ gì cơ?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cung-som-toi-yeu-yeu-nhat-ngon/2788683/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.