Editor: Rosegi
Sau giờ ngọ ánh nắng chói chang.
“Cuối cùng cũng biết đường về rồi hả?” Ông nội Hứa gõ gõ cây gậy, “Lại đây, để ta xem thằng nhóc họ Trần có làm cho cháu gái ta gầy đi chút nào không!”
Lời này chứa đầy dao nhỏ, giống như Lãm Nguyệt gầy đi một chút đều là lỗi của Trần Dục Sâm.
Lãm Nguyệt sờ đầu Ngao Tây Tạng dưới chân, ngồi xuống, chớp chớp mắt.
“Ông nội không hoan nghênh cháu ạ? Cháu nhớ ông lắm đó.”
Ông nội cuối cùng cũng không giữ được nét mặt cố tình nghiêm túc nữa, nở nụ cười tươi như hoa.
Ông nhìn dưới chân cô, “Đây là? Cháu cũng nuôi Ngao Tây Tạng sao?”
Ông vươn tay muốn sờ, nhưng Ngao Tây Tạng lại lập tức nhe hàm răng sắc bén, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Ông không tức giận, thu tay về, cười to, “Được, được!”
Về điểm này Lãm Nguyệt rất giống ông, hai người đều thích Ngao Tây Tạng, cảm thấy những loại chó khác rất vô vị, không hung mãnh oai vệ, cũng không hoang dã và trung thành như Ngao Tây Tạng.
“Vâng.” Lãm Nguyệt sờ đầu trấn an nó, làm nó bình tĩnh lại, “Ông thấy thế nào, không kém Nguyệt Lượng chứ ạ?
Nguyệt Lượng là do chính tay ông Hứa nuôi lớn, ngoài ông ra, chỉ có mấy người thường xuyên ở nhà thỉnh thoảng mới được đến gần sờ sờ một chút, những người khác căn bản không dám đến gần.
Ông Hứa quay đi rầm rì một tiếng, bỏ qua vấn đề này, Nguyệt Lượng là do ông một tay nuôi lớn, nếu là người khác hỏi vấn đề này, ông chắc chắn sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-la-nam-than/1394740/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.