Suốt 33 ngày, hồn phách của Nguyễn Trường Tinh ngâm trong Tẩy Hồn Trì.
Suốt 33 ngày, Lạc Đình Sương đứng bên ao trông chừng.
Ngày thứ 34.
Sương mù quanh năm bao phủ Trục Nguyệt Đỉnh bị ánh dương sớm xua tan, nhẹ nhàng tản ra, triền miên quấn quýt mà dần chia ly với núi non, rừng thẳm.
Lạc Đình Sương đưa tay, chậm rãi đón lấy hồn phách đã được tiên nguyên bao bọc ra khỏi Tẩy Hồn Trì.
33 ngày, thoát thai hoán cốt.
Hồn phách giờ đây đã cường kiện hơn rất nhiều so với lúc vừa mang về. Ngay cả đốm lửa nhỏ yếu ớt kia, giờ cũng có sức sống hơn, không còn dáng vẻ mong manh như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi tan.
Vừa mới tháo bỏ tiên nguyên giam cầm, hồn phách liền lập tức nhảy đến lòng bàn tay Lạc Đình Sương, ngoan ngoãn kề sát lên ngón tay cái, dán chặt không rời.
Lạc Đình Sương khẽ mỉm cười.
Y nâng hồn phách lên, nhẹ nhàng cọ sát bên má, giọng nói ôn nhu vô cùng:
"Tinh nhi ngoan."
Ngón tay y khẽ chạm vào đốm sáng trắng đang vui vẻ đong đưa trong không khí, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.
Sau đó, y mang theo hồn phách của Nguyễn Trường Tinh xuống núi.
Dưới chân Trục Nguyệt Đỉnh có một thôn xóm nhỏ, chỉ có hơn mười hộ dân sinh sống, chủ yếu dựa vào săn bắn và trồng trọt để mưu sinh.
Trần Hải là thợ săn giỏi nhất trong thôn. Hắn cao to, thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng do quanh năm phơi sương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751578/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.