Nguyễn Trường Tinh lặng lẽ ngồi dưới ánh trăng, một mình đối diện với vầng trăng lạnh. Ánh trăng đều đều phủ lên khuôn mặt cậu, cậu cũng như ánh trăng ấy-tĩnh lặng, lạnh lẽo.
Lạc Đình Sương bước đến từ phía sau, nhẹ nhàng khoác lên vai cậu một chiếc áo ngoài. Y cố ý chọn một chiếc áo dày, bởi vì y biết, lòng Nguyễn Trường Tinh càng lạnh lẽo hơn cả.
Nguyễn Trường Tinh ngẩng mặt nhìn y, đôi mắt trong veo như nước lặng, lại quá mức yếu ớt. Cậu cố chấp kiềm chế nước mắt, nhưng đuôi mắt đỏ bừng, tựa như một đóa đào hoa nở rộ giữa đêm.
"Sư tôn, đêm nay ta có thể uống say không?"
Cậu vừa mở miệng, giọng nói đã run rẩy. Nước mắt nghẹn lại trong tim, thấm vào máu thịt cốt tủy, khiến niềm hy vọng hắn cố chấp gìn giữ cũng lung lay sắp đổ. Những lời chưa kịp thốt ra đã bị nát vụn trong cổ họng. Cậu dốc hết sức lực mới có thể mở lời.
Lạc Đình Sương nhìn cậu thật sâu. Một bàn tay y liền có thể bao trọn nửa khuôn mặt Nguyễn Trường Tinh, bàn tay ấy chậm rãi vuốt v e làn da lạnh như băng.
Giữa thiên hạ này, không ai có thể so được với Nguyễn Trường Tinh về dung mạo. Nhưng cậu không phải là món đồ sứ tinh xảo bày biện cho người ngắm nhìn, để rồi vỡ vụn thành những mảnh hoa lệ.
Cậu có máu, có thịt, có một trái tim biết đau.
Kim nhọn đâm xuống, không phải chỉ để lại những mảnh gốm vỡ vô tri, mà là máu thịt đầm đìa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751617/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.