Phó Thời ngồi bên mép giường, cứ nhìn mãi hai câu nói đó.
Trang tin nhắn giữa Tạ Ly và Chung Tu Minh vẫn trống không như lần trước anh thấy, ngoại trừ hai câu mới nhất.
"Chị định khi nào ly hôn với anh ta?"
Phó Thời dán chặt mắt vào câu hỏi ấy.
Mọi hi vọng mong manh trong anh lúc này đều đã tiêu tan.
Tạ Ly thực sự muốn ly hôn với anh.
Tại sao?
Chỉ vì cái gã trai trẻ người non dạ kia thôi sao?
Phó Thời không thể tin được. Ngoài trẻ hơn mình ra, cậu ta có gì hơn anh chứ?
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường, cô ngủ sâu sau một đêm uống say.
Anh nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của cô khi quan tâm anh, nụ cười dịu dàng của cô khi ném đồng xu giúp anh, không sao tin được người như cô lại có ý định ly hôn.
Nhưng trong lòng lại có một tiếng nói đang nhắc nhở anh.
Đúng vậy, Tạ Ly vốn là người như thế, sự quan tâm của cô có lẽ chỉ là sự mềm lòng hay là thói quen. Nếu là cô, điều này hoàn toàn có thể.
Nỗi đau nhói lên từ suy nghĩ ấy khiến anh không chịu nổi, phải cúi xuống gần cô, để đảm bảo rằng cô vẫn đang ở bên mình.
Phó Thời đặt trán mình lên trán cô, mũi hai người cũng sát nhau, rất gần, gần đến nỗi anh có thể cảm nhận từng hơi thở của cô.
Anh như kẻ bị ám, hít thở khẽ khàng, cố hít trọn làn không khí đượm hơi thở của cô vào phổi mình.
Nhưng... vẫn không đủ. Cứ như vậy vẫn chưa đủ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751632/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.