Đối diện với ánh mắt kìm nén ấm ức của Phó Thời, Tạ Ly cũng nhận ra mình đã nghĩ oan cho anh.
Ngẫm kỹ lại, những người kia rõ ràng là đến tìm người, mà Tống Nhất Lê cũng không ngạc nhiên gì, chứng tỏ đây không phải lần đầu.
Khả năng Phó Thời gây chuyện là rất thấp.
Tạ Ly chẳng qua vì lo lắng bấy lâu nay rằng anh sẽ tìm Tống Nhất Lê gây phiền phức, nên mới theo phản xạ nghĩ như vậy.
"Xin lỗi." Tạ Ly lập tức xin lỗi.
Nếu là trước đây, bị oan ức như vậy, Phó Thời chắc chắn sẽ không đáp lại ngay, mà sẽ đợi cô dỗ dành.
Nhưng giờ đây, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh sau bao lâu, Phó Thời lo rằng chỉ cần chậm một chút, cô sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
"Tôi sẽ gọi về nhà, nhờ họ giục cảnh sát đến nhanh hơn."
Quả nhiên lời nói của anh khiến nét áy náy trên mặt Tạ Ly càng hiện rõ hơn.
Khi cúp máy, cô lí nhí nói cảm ơn, có lẽ vì cảm thấy áy náy, lại lặp lại lời xin lỗi.
Nhưng dù thế nào, sự chú ý của cô vẫn dồn về phía cửa hàng của Tống Nhất Lê.
"Mấy người đó trông không giống người tốt, không biết Tống Nhất Lê đã đắc tội gì với họ, sau này cậu..."
Phó Thời chưa nói hết câu, từ xa đã thấy ánh đèn xe cảnh sát lóe lên, ánh mắt Tạ Ly sáng bừng, không quan tâm đến anh nữa mà chạy về phía trước chỉ đường:
"Chú ơi, bên này ạ!"
Phó Thời cũng đi theo.
Anh vốn định ngăn cô lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751679/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.