Phó Thời đáp xuống sân bay thì trời đã về khuya.
Có tài xế chờ sẵn bên ngoài.
Sau khi biết Tạ Ly chọn trường ở đây, anh đã cho người chuẩn bị sẵn chỗ ở và nhân sự. Nhưng Tạ Ly lại kiên quyết ở ký túc xá, nói rằng không muốn quá cô lập, ở trường sẽ dễ kết bạn hơn.
Kết bạn... Phó Thời nhận ra rằng hiện tại mình không còn chút hứng thú nào với những khái niệm như vậy. Ngay cả khi Tạ Ly gợi ý anh tham gia câu lạc bộ hay hội sinh viên, anh cũng chẳng mấy bận tâm. Trong đầu anh lúc này chỉ toàn suy nghĩ làm sao để Tạ Ly không rời xa mình. Phó Thời nhớ đến con mèo mà dì anh nuôi. Nó không mấy thích gần gũi với con người, mỗi lần bị dì ép ôm vào lòng vu.ốt ve, dù không chống cự nhưng đôi mắt tròn xoe luôn đầy cảnh giác. Chỉ cần ôm không chặt một chút, nó sẽ lập tức vùng ra và chạy biến đi. Tạ Ly cũng như vậy. Chỉ cần anh lơ là, cô sẽ tìm cơ hội rời khỏi anh mà không để lại dấu vết. Mỗi lần nhớ lại việc mình từng quyết định xa cách Tạ Ly khi mới vào cấp ba, Phó Thời đều muốn tự tát mình vài cái. Nhưng bây giờ có hối tiếc cũng chẳng ích gì. Phó Thời ngả lưng ra ghế, ánh mắt dõi theo dòng xe cộ ngoài cửa sổ. "Cậu chủ." Tài xế phía trước hỏi, "Chúng ta về khu Lâm Uyển chứ ạ?" Lâm Uyển là căn nhà mà anh đã mua ở thành phố F. Phó Thời không cần nghĩ ngợi, trả lời ngay: "Đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751686/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.