Hôm đó Tạ Ly không về ký túc xá.
Sáng hôm sau, Phó Thời đã thức dậy từ rất sớm.
Cánh cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt, chuyện Tạ Ly khó dậy sớm thì anh biết rõ. Chàng trai đứng đó, ánh mắt chăm chú dán vào cánh cửa, như thể đã xuyên qua nó để nhìn thấy dáng vẻ cô mơ màng, không chịu rời khỏi giường.
Bàn tay bên hông anh siết chặt một cách vô thức.
Chờ đến một ngày, khi anh không còn phải đứng đây mà có thể nằm bên cạnh cô.
Đó mới là điểm kết thúc của sự nhẫn nhịn này.
-
Khi Tạ Ly thức dậy, thời gian đã không còn sớm. Cô rửa mặt xong bước ra, thấy Phó Thời đang bày biện bữa sáng... hoặc có lẽ nên gọi là bữa trưa thì đúng hơn. Trông giống như vừa được mang đến.
Chàng trai mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, chất liệu vải mềm và kiểu dáng hơi rộng, làm cho vẻ ngoài của anh thêm phần dịu dàng, ngoan ngoãn.
"Đói chưa?" Phó Thời kéo ghế cho cô ngồi, hỏi.
"Cũng không hẳn, nhưng buổi trưa chắc chắn sẽ không đói."
Quả thực, giờ đã là 10 giờ, tính ra cũng gần như hai bữa gộp làm một.
"Trưa ăn muộn chút là được." Phó Thời ngồi xuống phía đối diện. Trước đây khi hai người ăn cơm ở đây, anh luôn ngồi sát bên cô, nhưng hôm nay lại bất ngờ ngồi ngay ngắn ở phía trước. Anh nhìn cô và hỏi, "Hôm nay có nơi nào muốn đi không?"
"Để em xem..."
Tạ Ly vừa uống cháo vừa lướt điện thoại xem các bài gợi ý. Có vẻ như những địa điểm đáng để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751690/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.