Vì trong lòng vẫn cứ canh cánh chuyện Lục Hạc Nam đang một mình nằm viện, nên Lương Quyến cảm thấy cả ngày hôm nay trôi qua đặc biệt chậm chạp. Mãi mới chịu đựng đến lúc tan học buổi tối, cô còn chưa kịp chào tạm biệt Quan Lai đã vội lao như bay về phía cổng trường.
May mà giờ đó vẫn chưa phải cao điểm, trời lại lạnh cắt da, người ra đường cũng không nhiều. Lương Quyến đứng giữa cơn gió rét căm căm cũng không phải đợi lâu đã bắt được một chiếc taxi.
Điện thoại vẫn nhét trong túi áo ngoài bỗng rung lên. Lương Quyến mở khóa điện thoại, đập vào mắt là tin nhắn của Quan Lai, hỏi cô đã đến bệnh viện chưa.
Sau khi trả lời xong, ngón tay cô lướt một cái, trở về giao diện chính của WeChat.
Trong danh sách, cái người bị ghim lên đầu kia quá chướng mắt, khiến Lương Quyến khó chịu mà tắt luôn màn hình.
Cuộc trò chuyện giữa cô và Lục Hạc Nam vẫn dừng lại ở tin nhắn đầu tiên sau khi thêm bạn. Tính từ lúc tạm biệt tối qua, đã tròn hai mươi tư tiếng trôi qua. Lục Hạc Nam cứ như biến mất khỏi thế giới, không hề liên lạc với cô.
Lương Quyến không nhịn được chửi thầm trong lòng: Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, đồ sói mắt trắng!
Lúc xuống xe, dù trong lòng vẫn giận Lục Hạc Nam, nhưng vừa nghĩ đến cơm canh trong căng tin bệnh viện nhạt nhẽo khó nuốt, cô lại không đành lòng. Đứng trước cổng bệnh viện do dự một chút, rồi xoay người bước thẳng về phía khu thương mại gần đó.
Từ bệnh viện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-tuyet-roi-hay-chia-tay/2736229/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.