Vừa mới được người khác đỡ xuống xe ngựa, Bảo Lạc liền ngây ngẩn cả người.
Một đạo thân ảnh cao dài đứng ở cửa An Quốc Công phủ không biết đã chờ bao lâu.
Bảo Lạc đi xuống xe ngựa vừa lúc đối mặt với một đôi mắt lấp lánh sáng như sao trời.
Hôm nay Lam Thừa Vũ mặc một thân quần áo huyền sắc, lưng đeo bội kiếm, cảm giác tồn tại không thể bỏ qua.
Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn xuống trên người Bảo Lạc, cả người đều nhu hòa xuống không ít, cặp mắt đen sáng ngời kia vẫn luôn truy đuổi theo thân ảnh Bảo Lạc.
Khi Bảo Lạc ở trên xe, ánh mắt hắn liền dính ở trên xe; Bảo Lạc xuống đất, ánh mắt hắn liền nhìn chằm chằm vào thân hình Bảo Lạc.
Bảo Lạc cảm thấy cả người đều không tốt, cả người nàng cứng đờ không biết nên đi chỗ nào.
Rõ ràng còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt khi thấy người này, rõ ràng còn đang suy tư nên lấy thái độ như thế nào để đối mặt với hắn.
Hắn cứ như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xuất hiện ở trước mặt nàng.
- "Ngươi đã đến rồi." Ngắn ngủn ba chữ, đem suy nghĩ Bảo Lạc kéo lại.
Bảo Lạc thấp giọng mà "Ân" một tiếng.
Biểu tình của Lam Thừa Vũ bình tĩnh như vậy thật giống như hắn ở chỗ này chờ nàng là một điều đương nhiên.
Bảo Lạc chậm rì rì mà hướng tới chỗ Lam Thừa Vũ đi tới với bộ dáng tâm loạn như ma, ngay sau đó, mũi của nàng truyền đến một trận đàn hương, cái trán của nàng đụng phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-cong-chua-om-yeu/976078/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.