"Đi thôi, ra ngoài dùng bữa. Ta đói rồi."
Bùi Quyết nhìn động tác nàng giấu đồ vào rương gỗ, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn nhớ đến hôm đó trong phòng nàng làm rơi ra thế ngọc cùng Miến linh, liếc qua chiếc rương bí ẩn kia nhưng không nói gì thêm, cất bước đi trước.
Phùng Vận nhìn bóng lưng hắn, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để Bùi Quyết biết được công dụng của thứ này, chỉ e hắn sẽ phát điên mất.
Trên bàn ăn bày hai cái màn thầu, một bát canh sợi mì vụn, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Phùng Vận liếc mắt nhìn qua, không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Dân sinh ở quận An Độ cũng chẳng tốt hơn là bao, nhưng thương lộ thông suốt, trong chợ vẫn có thể mua được hàng hóa. Trong tay nàng có tiền, những ngày gần đây sống cũng không tệ. Nàng không ngờ rằng khẩu phần ăn của quân Bắc Ung lại kém đến vậy, đường đường một Đại tướng quân mà cũng chỉ có thế này...
Bùi Quyết nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt nàng, khẽ nhíu mày.
"Không hợp khẩu vị?"
Phùng Vận cầm đũa gắp một cái màn thầu.
"Ngày nào tướng quân cũng ăn thế này sao?"
"Ừ." Bùi Quyết không để ý lắm, đẩy bát canh sợi mì đến trước mặt nàng, cầm màn thầu lên ăn. Động tác của hắn không thô lỗ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, một cái màn thầu đã chui tọt vào bụng hắn.
Phùng Vận nhìn đến ngây người.
Bùi Quyết thản nhiên nói:
"Tịnh Châu không như An Độ, chỉ là một tòa cô thành, trong thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1596511/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.