“Chỉ cần ngươi không tranh ngôi Hoàng hậu với A Doanh, sau này ta sẽ không ghét ngươi nữa……”
Tiêu Dung chậm rãi nói, nhìn Phùng Vận không chút biểu cảm kéo c.h.ặ.t áo choàng trên người, đôi giày gấm thấp thoáng dưới tà váy khẽ lay động, trông có vẻ vô cùng thư thái. Nàng ta lại chắc chắn mà nói tiếp:
“Ta cũng sẽ không để bọn họ nói xấu ngươi nữa. Còn A Doanh, nàng ấy luôn mong chờ ngươi quay về, mỗi lần nhắc đến chuyện ngươi bị tướng địch làm nhục, nàng ấy đều đau lòng đến rơi nước mắt… Chỉ cần ngươi không tổn thương A Doanh, ta sẽ không đối phó ngươi.”
Phùng Vận đưa tay khẽ chống khóe mắt, cố nhịn cười.
Quả nhiên, mỗi người chỉ có thể nhìn thấy thế giới mà họ tin là thật.
Trước kia nàng thế nào, bây giờ Tiêu Dung cũng thế, chẳng qua chỉ là lấy lá che mắt mà thôi.
“Công chúa nhân từ, thay ta suy nghĩ chu toàn quá rồi.”
Nàng nhích lại gần lò sưởi, nghiêng người nhìn vào mắt Tiêu Dung.
“Đáng tiếc, ta không có hứng thú với hoàng huynh của ngươi, phải làm sao đây? Đừng nói là bắt ta hầu hạ hắn, dù có bắt hắn quỳ xuống hầu hạ ta… ta cũng thấy hắn bẩn.”
“Ngươi, ngươi…”
Tiêu Dung bị đả kích nặng nề, nhất thời không thể tiếp nhận nổi.
Ở Đài Thành, ở Tề quốc, Tiêu Tam công tử luôn phong quang như vầng trăng sáng trên cao…
Có nữ lang nào đứng trước Tiêu Tam mà không tự thấy mình thua kém? Huống chi, nay hắn còn là bậc đế vương!
Thao Dang
Vậy mà Phùng Thập Nhị nương lại dám nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1596528/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.