Tiêu Trình hất chén rượu trong tay ra ngoài, chiếc chén vỡ thành hai mảnh ngay khi chạm đất, giống như cuộc hôn nhân của bọn họ.
Hắn vốn chỉ muốn cùng nàng uống chén rượu hợp cẩn, rồi thuận theo mà động phòng. Thế nhưng nàng chẳng những không chịu cùng hắn chung giường, mà thậm chí vì cái nghiệt chủng trong bụng kia, ngay cả rượu hợp cẩn trong đêm đại hôn cũng không chịu uống...
~~~~~~~~~
Phùng Vận: Chờ ta tỉnh lại, nhất định phải chuyên tâm gây dựng sự nghiệp. Không thể để các tỷ muội nhìn thấy ta mê luyến nam sắc không thể tự thoát ra, bằng không bọn họ sẽ mắng ta là kẻ si tình ngu muội mất...
Ngao Thất: Ta tán thành!
Phù Dương Cửu: Ta không tán thành! Ngươi lo sự nghiệp, vậy nam nhân của ngươi sẽ đến tìm ta.
Bùi Quyết: …
Thuần Vu Diễm: Hôm nay vẫn tiếp tục tự sát bên bờ Minh Hồ.
Độc giả: Ngươi c.h.ế.t bao nhiêu ngày rồi, sao vẫn chưa c.h.ế.t hẳn?
Tiêu Trình: Ta thà c.h.ế.t bên bờ Minh Hồ, còn hơn là ở tân phòng tại Tịnh Châu.
Độc giả: Vậy ngươi cứ c.h.ế.t đi.
~~~~~~~~
178- Chọc tức Tiêu Trình.
Ánh đèn vàng ấm hắt qua lớp màn hỉ màu đỏ.
Bộ giáp bạc trên người Tiêu Trình phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Cửa sổ không đóng, gió thổi mạnh, hắn ngồi yên trong hỉ phòng, gương mặt bình tĩnh, đôi mắt yên lặng, như thể bị sắc đỏ tràn ngập kia nhấn chìm...
Đêm đại hôn của hắn và Phùng Vận chẳng có gì đẹp đẽ. Tiêu Trình vốn nghĩ rằng bản thân đã sớm quên đi, hắn căm ghét sự yếu đuối, bi thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2701829/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.