Y phục hắn đã sớm ướt đẫm, vội vàng như đang đuổi theo người trong lòng. Mãi đến khi đến gần, nhìn rõ Tiêu Trình và thị vệ của hắn, mới chậm rãi ghì cương ngựa, dừng lại tại chỗ.
Đạp Tuyết hí vang, hai vó trước dựng cao, hất tung một mảnh mưa bụi.
Tiêu Trình chậm rãi dời chiếc ô ra phía trước, đợi mưa bay qua mới cất ô, nhìn về phía Bùi Quyết.
“Đại tướng quân, đã lâu không gặp.”
Hai người từng gặp nhau trên chiến trường ở Tịnh Châu, nhưng khi đó cách xa, chưa từng gần gũi như giờ phút này, cùng đứng dưới một trận mưa, đối diện nhau, mắt nhìn mắt. Dù đêm đen mịt mờ không thấy rõ nét mặt, nhưng chỉ cần cảm nhận khí thế cũng đủ nhận ra sự lạnh lẽo và địch ý.
Nhưng cái “đã lâu” mà Tiêu Trình nói, không phải là Tịnh Châu…
Mà là cách nhau một kiếp.
Bùi Quyết không mở miệng, ánh mắt đảo qua Tiêu Trình và tùy tùng phía sau một lượt, không thấy Phùng Vận, thần sắc lập tức trầm xuống.
“Tề quân vượt sông Trúc Diệp lúc đêm khuya, là có ý gì?”
Tiêu Trình mím môi, khẽ phủi ống tay áo bị mưa thấm ướt.
“Đại tướng quân gấp rút đuổi theo như vậy, là vì điều gì, thì trẫm cũng chính là vì điều ấy.”
Trong mưa gió, Bùi Quyết lạnh lùng nhìn hắn, “Tề quân không nên phá hỏng quy củ.”
Tuy hòa ước chưa ký kết, nhưng hai bên đã đạt được nhất trí về biên giới.
Tiêu Trình trầm mặc giây lát: “Tình khó kiềm chế, mong tướng quân lượng thứ.”
Giọng y hơi mang theo chút áy náy, lại vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2701869/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.