Ở bên y, phần lớn thời gian nàng đều ở vào thế bị động, thẹn thùng, căng thẳng mà tiếp nhận, nhắm c.h.ặ.t mắt, xinh đẹp e lệ như một đóa hoa đỏ thắm. Phải đợi đến khi y ra tay thật mạnh, nàng mới bật ra được vài tiếng ngâm nga yếu ớt. Mà nếu lỡ đang giận dỗi với y, nàng sẽ bướng bỉnh vô cùng, cứng đầu cứng cổ, đến chín con trâu cũng chẳng kéo về được...
Thế nhưng với Bùi Quyết, chỉ cần một nụ hôn là đủ để giải quyết tất cả.
Không có cưỡng ép.
Là nàng muốn. Là nàng khát khao đến vậy.
Người nàng khao khát... không phải là y.
Ông trời đang đùa cợt y.
Nếu như y có thể quay về sớm hơn một chút thôi.
Nếu như quay lại trước khi thành An Độ thất thủ, tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Y có thể khiến Phùng Vận cả đời này không bao giờ gặp phải Bùi Quyết...
Tiêu Trình bước chân lảo đảo, như trời đất quay c.uồng, lùi về sau hai bước mà không đứng vững, cả người đổ ập lên người cận vệ Cát Tường.
Tư Trì và Công Tôn Quỳnh cùng lúc lao tới, khẩn trương hô lên:
“Bệ hạ!”
Thuần Vu Diễm không nói một lời, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt, gương mặt ẩn sau chiếc mặt nạ sắt hiện rõ vẻ âm trầm đáng sợ.
Từng hạt mưa ào ạt trút xuống.
Bốn phía im phăng phắc như không có một ai.
Bùi Quyết thở dốc, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má của Phùng Vận, như muốn lau sạch những giọt mưa đang lăn dài trên mặt nàng.
Phùng Vận không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2701872/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.