Không ngờ Phùng Vận lại “phụt” một tiếng bật cười.
“Nói đùa thôi mà. Làm gì nghiêm túc vậy? Làm chuyện mờ ám nên chột dạ à?”
Ôn Hành Tố nghẹn một hơi nơi cổ họng.
Hắn nhìn nàng với vẻ vô tội, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào.
Chột dạ, đúng là có.
Nhưng không phải vì Tiêu Dung.
Đêm đó ở trang viện của Thuần Vu Diễm, nghe hai người họ hòa hợp như tấu khúc uyên ương, đối với Ôn Hành Tố mà nói, quả thực là một sự giày vò tột độ.
Trước hôm ấy, hắn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Yêu Yêu. Quan hệ huynh muội là tấm bình phong tốt nhất, có thể khiến hắn thản nhiên đối diện với A Vận, đóng vai người huynh trưởng quân tử mẫu mực, luôn giữ phong độ chừng mực và thích đáng...
Thế nhưng khi tiếng rên rỉ mềm mại mang chút run rẩy kia thoảng qua tai, dòng m.á.u sục sôi trong huyết quản như đang gào thét nhắc nhở hắn, hãy thừa nhận đố kỵ, thừa nhận đau đớn.
Hắn là người gần Yêu Yêu nhất.
Nhưng cũng là người xa nàng nhất...
Thân phận kế huynh, vừa là bức tường ngăn cách, vừa là gông xiềng trói buộc hắn...
“Sao vậy? A huynh tức giận rồi à?” Phùng Vận lè lưỡi, mang theo vẻ hồn nhiên chỉ những nữ lang mười bảy mới có, khẽ kéo tay áo Ôn Hành Tố, chân thành xin lỗi.
“Ta không nghĩ đến cảm xúc của đại huynh, đùa quá trớn rồi. Là lỗi của ta, A huynh đừng giận.”
Ôn Hành Tố rũ mắt, nhìn nàng hàng mi cong khẽ rung, nụ cười tươi tắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2712780/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.