17.
Dưới trận đại tuyết, khói thuốc súng lửa lượn lờ.
Cuối cùng, vào năm thứ ba kể từ khi ta giả nam trang nhập quân doanh, người cuối cùng mà ta quen biết cũng đã trút hơi thở cuối cùng.
Lão từng nói sống đến sáu mươi tuổi đã là một điều may mắn. Nhìn lại sáu mươi năm ấy, lão đã từng thấy ánh tàn dư của thời thịnh thế, cũng chứng kiến cảnh cơ nghiệp sụp đổ. Đến cuối cùng, lão lang bạt tới vùng biên cương xa xôi này, nơi chiến hỏa triền miên. Và rồi, lão cứ thế ra đi.
Khoảnh khắc lão trút hơi thở cuối cùng, tin tức từ đại trướng chủ soái vốn đã im lìm suốt nhiều ngày, rốt cuộc cũng truyền ra.
Không phải lời tuyên thệ sống chết nghênh chiến địch.
Không phải tin tức viện binh sắp đến.
Mà là—
"Tướng quân có lệnh, lui! Lui khỏi thành này! Những ai còn sống mau chóng theo sau!"
Có lẽ ta đã hiểu vì sao mình luôn nhớ đến Vệ Chá rồi.
Bởi vì ghen tị.
Ghen tị vì khi hắn đang độ tuổi huyết khí phương cương, người mà hắn gặp được lại là Triệu Nguyên Lãng.
Bởi vì dù chỉ là một binh tốt vô danh, nếu có thể gặp được một chủ tướng nguyện cùng quân sĩ tử chiến đến cùng, đó cũng là một loại hy vọng xa xỉ.
18
Nực cười thay, Triệu Nguyên Lãng còn tưởng rằng, năm đó ta nguyện ý kéo hắn theo suốt chặng đường lưu lạc là vì viên độc dược không biết thật giả mà hắn đã ép ta nuốt xuống.
Hắn không nghĩ xem, ta đã lăn lộn nơi biên ải bao nhiêu năm như vậy, sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-tuong-biet-tuyet-tinh-khanh-chu/1501367/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.