Bùm bùm, bùm bùm...
Hạ Thanh Tiêu nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền.
Hắn nghĩ, nàng nhất định cũng nghe thấy.
Ý thức được điều này, hô hấp của hắn chợt nghẹn lại, trong đầu trống rỗng.
Nhưng đôi môi mềm mại, lạnh lẽo kia lại chân thật nhắc nhở hắn về tình cảnh lúc này.
Điều này không đúng, Tân cô nương chỉ đang dạy hắn cách cứu người bị đuối nước.
Nhưng đôi môi ấy mềm mại đến mức khiến hắn gần như mất kiểm soát, muốn đáp lại...
Hạ Thanh Tiêu luống cuống, bất lực, lần đầu tiên nhận ra sự tự chủ của mình trước cô nương mà mình thích lại yếu đuối đến thế.
Thế nhưng, ẩn sau những cảm xúc rối loạn này, là những mầm xuân nở hoa trong lòng, là dòng nước xuân chảy qua con sông đã trải qua mùa đông lạnh giá, là gã nam tử cô độc lẻ loi sau bao ngày đường dài gian nan cuối cùng cũng bước vào ánh sáng mùa xuân.
Khi hơi thở của hắn bắt đầu trở nên rối loạn, Tân Diệu buông hắn ra.
“Người chìm trong nước mà rơi vào hôn mê, hoặc những người vì tai nạn mà bất tỉnh, phương pháp thổi khí qua miệng kết hợp ép lồng n.g.ự.c là hiệu quả nhất...” Tân Diệu nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt chân thành, bóng tối che giấu đôi má đỏ hồng như ánh hoàng hôn.
Nàng thừa nhận, vừa rồi nàng chỉ muốn gần gũi hắn, chạm vào hắn.
Từ nhỏ đến lớn, đôi mắt này đã nhìn thấy rất nhiều thứ, nàng sớm biết rằng nhiều chuyện xảy ra bất ngờ, không kịp để lại lời từ biệt.
Nếu chưa từng hôn người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-cam-chi-dong-thien-dich-lieu-diep/96593/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.