Trăng sáng treo cao, hoa đăng lộng lẫy.
Dưới ánh đèn, người ta trao nhau từng ánh mắt, cảm xúc xấu hổ từng giọt, từng giọt lan tỏa.
Thấy Trần Khinh Dao không đáp lại gì, nữ hài cho rằng nàng đối với mình vô tình, lập tức đỏ mắt che mặt quay đầu chạy đi.
Thật ra Trần Khinh Dao chỉ là hoàn toàn không phản ứng mà thôi, bởi từ trước đến nay nàng vẫn trang điểm thiếu niên nên đối với nữ hài cũng đã quen thuộc với loại tình huống này. Chỉ là lúc này, nàng rõ ràng thấy nữ hài từ đầu đã ngắm Tiêu Tấn vài lần, sao bỗng dưng lại quan tâm đến nàng? Nghĩ trăm lần cũng không ra, càng nghĩ càng hoang mang.
Đi đến cuối con phố, linh quang trong đầu Trần Khinh Dao chợt lóe, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn cũng ngây ra bị nàng nhìn đến hoàn hồn, “A Dao, sao vậy?”
Trần Khinh Dao không đáp, chỉ vuốt cằm, không gật đầu.
Nàng như đoán được nguyên do, nữ hài đó tám phần vì thấy Tiêu Tấn lớn lên tuyệt mỹ, lại ngộ nhận hắn là nữ giả nam trang, qua vài lần quan sát, đại khái tưởng xác định hắn và chính mình là một đôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng có hơi dở khóc dở cười.
Tiêu Tấn là thật sự không giả làm nam mà nàng mới chính là cô nương nữ giả nam trang đây !
Trần Khinh Dao không dám ở lại phố lâu, sợ lại chọc đến cô nương khác tổn thương, vội tìm đến khách đ**m để dàn xếp chỗ nghỉ.
Sau khi nói chuyện phiếm với tiểu nhị ở đ**m, nàng mới biết Vĩnh Nhạc thành có truyền thống trồng nhiều hoa mẫu đơn, từ vài năm trước, một số thương hộ liên hợp mở yến tiệc ngắm hoa, sau đó dần dần trở thành sự kiện trọng đại. Nhiều thanh niên nam nữ nhân cơ hội này tìm nhân duyên, mong gặp phu quân, nương tử phù hợp.
Quả nhiên, từ xưa đến nay, bất cứ ngày hội nào cũng trở thành nơi tập trung cho người độc thân.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, Trần Khinh Dao theo thường lệ đi mua sắm một số vật phẩm trong thành rồi nghe ngóng được một sự kiện.
Trên giang hồ dạo gần đây bông dưng xuất hiện một tên nổi danh hái hoa tặc, goị là Bách Hoa công tử, nghe đồn dáng vẻ tuấn mỹ, phong thái nhẹ nhàng, thích nhất những nữ tử khuê các. Mỗi mùa xuân, y để lại một đóa hoa tươi rồi tiêu sái rời đi.
Đêm qua, Bách Hoa công tử vừa xuất hiện ở Vĩnh Nhạc thành liền gây hại cho nữ nhi nhà Lưu viên ngoại. Lúc này toàn thành đều bàn tán chuyện này.
Trần Khinh Dao nghe xong, chỉ lạnh lùng cười. Cái gì thương hoa thiết ngọc, tự xưng phong lưu chỉ là cưỡng gian phạm pháp thôi.
Tiêu Tấn hiểu tính nàng, thấy vậy liền nói: “A Dao, không bằng chúng ta ở lại mấy ngày?”
Trần Khinh Dao gật đầu. Nếu không gặp phải chuyện này, nàng vẫn chưa có kế hoạch nhưng vừa khéo gặp sự việc lại vừa thấy nhiều thiếu nữ hoa quý, tự giác không thể mặc kệ tên hái hoa tặc tự do gây hại.
Vấn đề tiếp theo là làm sao bắt được đối phương.
Vĩnh Nhạc thành là thành lớn, dân số mười vạn người, muốn trong nhiều người tìm ra một tên hái hoa tặc ngụy trang, cực kỳ khó khăn. Không thể chờ đến khi y tái phạm mới hành động e là lúc đó đã muộn.
Trần Khinh Dao nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp: “Chúng ta chủ động xuất kích!”
“Ý của A Dao là tìm một cô nương để dụ tên trộm ra?” Tiêu Tấn đoán.
“Không tồi” Trần Khinh Dao đáp, “Bình thường nữ tử trong khuê phòng cũng sợ mạo hiểm, lo thanh danh bị ảnh hưởng cho nên chúng ta phải tự mình ra tay.”
Tiêu Tấn ngẩn ra rồi đôi mắt hơi mở to : “A Dao là muốn…”
“Giả nữ trang.” Trần Khinh Dao chậm rãi nói.
Nói xong, Trần Khinh Dao thoáng cảm giác lời này có chút khác lạ, rốt cuộc nàng vốn là nữ hẳn là trở về hình hài nữ trang?
Đúng rồi, nàng đã cùng Tiêu Tấn nói qua mình là nữ chưa nhỉ?
Đối diện, Tiêu Tấn chỉ thoáng chần chờ, ngay sau đó kiên định nói: “A Dao, để ta làm cho.”
Trần Khinh Dao hơi há hốc mồm, nàng biết Tiêu Tấn thích giúp nàng làm việc lại không nghĩ tới hắn đối với chuyện giả nữ trang lại tích cực như vậy.
Nàng vốn định hỏi hắn có biết hay không về giới tính thật của nàng. Hay là trước cứ đừng hỏi, chờ bắt hái hoa tặc xong rồi mới nói cho hắn biết nhỉ?
Hai người bàn xong liền hành động. Trần Khinh Dao lập tức đi mua xiêm y nữ tử, trang sức cùng phấn son, trở về khách đ**m để trang điểm, chải chuốt cho Tiêu Tấn.
Tóc dài được búi sơ thành kiểu vân phi, lông mày uốn một chút, nhàn nhạt phủ một lớp phấn, môi phấn nhẹ điểm, vẽ hoa điền giữa trán, trên đầu mang bộ trang sức diệu hướng, cuối cùng thay váy lụa thạch lựu hồng nhẹ nhàng. Một vẻ diễm quang tỏa ra khiến bốn phía như mỹ nhân xuất hiện.
Nàng lui ra một bước, ôm cánh tay, tấm tắc khen: “Đẹp ! Quá xinh đẹp!”
Thật ra cũng không trách tối qua cô nương ánh mắt không tốt, nhìn Tiêu Tấn mặc nữ trang ai cũng phải hoài nghi mỹ nhân này rốt cuộc là nam hay nữ?
Tiêu Tấn biểu tình cứng đờ, khóe miệng cười cũng không giữ được.
Trần Khinh Dao vỗ tay nói: “Chính là như vậy, đừng cười. Chúng ta lập hình tượng cao quý lãnh diễm, ai tới cũng không phản ứng, liền không sợ bị lộ chuyện.”
Nàng còn tìm ra mũ có rèm đưa Tiêu Tấn đội lên, hai người mới ra cửa.
Mới vừa bước xuống thang khách đ**m, nhiều ánh mắt đã bị thu hút.
Thân hình cao gầy nữ tử chậm rãi đi, màu đỏ của vạt áo nhẹ quét bậc thang, lộ ra tay trắng nõn tinh tế, một chút hồng. Môi sau rèm như ẩn như hiện, khiến người ta không thể không dò xét.
Trần Khinh Dao chờ đúng thời cơ, ngón tay khẽ động, một cơn gió nhẹ thổi qua, màn che từ từ nâng lên lộ ra nửa khuôn mặt của mỹ nhân.
Ngay lập tức, dưới kia vang lên từng đợt hít thở mạnh, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trần Khinh Dao tự thấy cơ trí đúng đắn. Tỳ bà che nửa mặt hoa mới là tuyệt sắc thật sự !
Nàng cùng Tiêu Tấn rời khách đ**m, đi dạo một vòng trên đường lại thu thập chút tin tức về hoa mẫu đơn trong thành.
Chưa đầy nửa ngày, cả Vĩnh Nhạc thành gần như ai cũng nghe nói Nghênh Phúc khách đ**m có một đôi tỷ đệ đến mua hoa mẫu đơn, trong đó cô chị lớn lên quốc sắc thiên hương, mỹ mạo dị thường, được xưng là “Vĩnh Nhạc đệ nhất mỹ nhân” khiến thanh quan Xuân Phong Lâu cũng phải xếp hàng dài.
Trong nháy mắt, khách đ**m Nghênh Phúc kín người, ai nấy đều muốn tận mắt nhìn mỹ nhân.
Đêm đến, Trần Khinh Dao nhìn lén qua cửa sổ lại không gặp hái hoa tặc. Tin tốt là bên trong thành không có cô nương nào bị hại.
Nàng không sốt ruột, hôm sau lại cấp Tiêu Tấn thay bộ bạch y tiên khí như thường lệ đi dạo, còn đến vườn hoa mẫu đơn thưởng hoa.
Ban đêm, Tiêu Tấn trên giường trong trướng ngồi tu luyện, Trần Khinh Dao thì tu luyện trên bồ đoàn.
Đến canh bốn, ngoài thành truyền tiếng gà gáy, trên đường lính canh đi qua Nghênh Phúc khách đ**m vừa đi vừa ngáp.
Không lâu sau, giờ Sửu một khắc, lúc này cũng là lúc mọi người ngủ say nhất, cảnh giác yếu nhất. Bỗng dưng phòng sát cửa sổ vang lên tiếng động nhẹ, sau đó im lặng.
Trần Khinh Dao mí mắt run lên, lặng yên, kích phát hơi thở liền biến mất ngay lập tức khiến trong phòng chỉ còn Tiêu Tấn cố ý phát ra tiếng hít thở.
Trong phòng bất giác tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt là khói mê.
Một lúc lâu sau, cửa sổ không tiếng động bị đẩy ra, một người rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng gần như không có tiếng động.
Hắn cảnh giác đứng bên cửa sổ một hồi thấy không nguy hiểm, mới chậm rãi tiến gần giường lớn.
Nhấc màn giường dày nặng, ngay sau đó thấy điều bất thường, hắn nhanh chóng thối lui ngay lập tức muốn nhảy ra cửa sổ nhưng một thanh lưỡi dao nhanh hơn, nháy mắt cắt đứt gân chân hắn.
“AAA!” Hắn hét thảm ngã trên mặt đất.
Trần Khinh Dao từ trần nhà nhảy xuống, ra hiệu cho Tiêu Tấn điểm huyệt hắn, tránh làm phiền mọi người.
Hai người bật đèn dầu thấy rõ tướng mạo của hái hoa tặc, kẻ này lớn lên không tệ, nhân mô nhân dạng, mặc dù lúc này đau đến sắc mặt vặn vẹo mà vẫn còn vài phần tuấn tú.
Đáng tiếc, ngoài vẻ ngoài đẹp trai mà nhân phẩm lại không tốt.
Trước khi quyết định đối phó hắn, Trần Khinh Dao liền hỏi Tiêu Tấn võ công của người này ra sao liền biết được đây là tam lưu nhân vật, tính trên giang hồ thì nàng và hắn có thể xếp ngang nhau, chỉ là khinh công kẻ này thập phần lợi hại, các cao thủ thông thường không đuổi kịp hắn là lẽ thường, nếu không cũng không thể để hắn tự do tung hoành lâu như vậy.
Cho nên, nàng liền tập trung nhìn gân chân hắn, lúc sau liền khiến hắn nhảy nhót không được.
Đi một vòng quanh hái hoa tặc, nàng hỏi Tiêu Tấn: “Ngươi nói muốn xử trí thế nào?”
“Ngô ngô ngô” Tiêu Tấn còn chưa kịp nói, Bách Hoa công tử đã cầu xin, mặt đầy đau khổ.
Hai người không đáp, Tiêu Tấn nói: “Tùy A Dao quyết định.”
Trong mắt hắn, tốt nhất là giết, chỉ vì loại đồ vật này mà hắn phải giả nữ trang rồi tung tin khắp nơi. Dù làm việc này tự nguyện vì A Dao nhưng chủ yếu trong lòng hắn vẫn muốn giết cho xả giận.
Trần Khinh Dao nghĩ nghĩ, lắc đầu, rồi nói: “Phế võ công hắn, giao cho quan phủ xử lý.”
Nàng trước đây ra tay, thường những kẻ đó tay đều dính qua mạng người nhưng hái hoa tặc mặc dù đáng giận, nhưng không rõ trước đây hắn có phạm mạng hay không nên dứt khoát giao cho quan phủ xét xử.
Nhưng nàng cũng không để cho hắn nguyên vẹn, trước tiên là lấy đi khinh công mà hắn ngạo mạn rồi phế bỏ võ công, cắt gân chân như vậy trừng phạt này so với hắn còn đáng sợ hơn cả chết, từ nay về sau hắn chỉ còn là một kẻ phế nhân, ngoài ra đợi hắn còn là quan phủ đang chờ xử lý.
Dĩ nhiên, nàng không giết nhưng sờ sờ xem đồ vật thì vẫn muốn.
Nàng lục soát cơ thể hái hoa tặc, tìm ra nhiều chai lọ, vại bình chứa các loại khói mê, mê dược.
Trần Khinh Dao thật xem thường hắn, những mê dược này chất lượng còn kém so với phàm dược nàng từng luyện trên núi Phượng Ngọa.
Ngoài mê dược còn có chút ngân phiếu, ngân lượng hơn 300 lượng, xem như kẻ này có tiền.
Nhưng nàng vừa mới gặp một khoản một ngàn lượng, chút tiền này không làm nàng động lòng, chỉ thu vào túi tiền mà không quan tâm cho lắm.
Xong xuôi, trời đã sáng, hai người không trì hoãn thay y phục dạ hành, bắt hái hoa tặc thẳng đến nha môn.
Gác đêm thấy trước mắt rơi xuống một người, sợ hãi kêu lên, ngã mông xuống đất.
Trần Khinh Dao từ nóc nhà, hạ giọng nói: “Đây là hái hoa tặc Bách Hoa công tử, ta muốn giao cho nha môn xử lý.”
Hai nha dịch ngốc ngốc, chưa kịp phản ứng.
Trần Khinh Dao dừng lại, hỏi: “Có thưởng bạc không?”
Lần trước sợ bại lộ, không đi nhận Âm Dương Song Sát thưởng bạc, đến nay vẫn còn áy náy.
“A?” Nha dịch cuối cùng phản ứng.
“Ta hỏi, có thưởng bạc không?” Nàng nhẫn nại nói lại.
Một nha dịch từ đất bò dậy, chạy như bay vào nha môn kêu người, một nha dịch khác lo sợ nói: “Không, không có thưởng bạc nhưng nghe nói Lưu viên ngoại gia nguyện cung cấp giải thưởng.”
Trần Khinh Dao hơi thất vọng: “Kệ đi.”
Lưu viên ngoại gia vốn là người bị hại, không biết xấu hổ mà lại muốn bạc.
Nghe tiếng bước chân dồn dập từ nha môn, nàng không ở lâu,cùng Tiêu Tấn nhanh chóng rời đi.
Đến khách đ**m thay quần áo, bên ngoài dần xuất hiện người bán rong, hai người xuống lầu, ra đường phố lúc này cũng không đông lắm, rời Vĩnh Nhạc thành.
Xe lừa đi xa, Trần Khinh Dao cảm giác như quên điều gì, nhất thời nhớ không nổi.
Đến con đường nông thôn, nhìn thấy hai cô nương đang đào rau dại bên bờ ruộng, nàng mới nhớ lại quay đầu nói với Tiêu Tấn: “Hình như ta có quên nói với ngươi rằng ta là nữ không?”
Thân hình Tiêu Tấn bỗng cứng đờ, suýt nữa ngã khỏi xe lừa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.