Hàn Sơn chân quân cầm quạt giấy phe phẩy, xuân phong đắc ý bước ra cửa đi xem đồ đệ. Khi quay về, quạt cũng không phe phẩy nữa, người cũng chẳng còn dáng vẻ xuân phong, ngay cả kim quan cao cao trên đỉnh đầu cũng lộ ra mấy phần cô đơn.
Chưởng môn thấy thế, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, sợ hắn lại muốn giở trò gì, liền cẩn thận dò hỏi: “Sư thúc làm sao vậy? Hay là đệ tử kia không tiến vào top mười người?”
Không thể nào, vừa rồi bọn họ qua thủy kính đã thấy nữ hài kia bị rút vào vòng “luân không đánh số”.
Đương nhiên, bọn họ cũng thấy được bộ dạng mặt dày tiến lại gần của Hàn Sơn chân quân.
Chỉ là tu vi của chân quân cao thâm, bọn họ không dám nghe trộm hắn nói gì.
“Aiz……” Hàn Sơn Quân thở dài một hơi thật dài, dài đến nỗi khiến lòng người khác cũng run theo.
Tên Hàn Sơn Quân này lúc đắc ý thì còn muốn trêu chọc người khác, giờ bản thân không được ý, lại càng không cho ai được dễ chịu.
Mọi người chỉ cảm thấy dưới ghế ngồi như mọc đầy gai nhọn khiến bọn họ đứng ngồi không yên.
Chỉ thấy Hàn Sơn chân quân vẻ mặt phiền muộn nói: “Đồ nhi của ta lại muốn tìm một sư phụ râu ba thước, đáng tiếc ta không có râu. Các ngươi thì có, không bằng……”
Lời còn chưa dứt, kẻ có bộ râu dài nhất, bảo bối nhất là Trận Phong phong chủ đã biến mất không còn bóng dáng.
Hàn Sơn Quân tức khắc không kịp chặn lại mà một khi đối phương đã trở về trận phong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901736/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.