Kẻ ma tu kia mặt mày đen sì, không thèm nói một câu, vung tay liền tung liên tiếp công kích.
Trần Khinh Dao tự biết mình có lỗi, gắng gượng đỡ được vài chiêu rồi thừa cơ lách ra khe hở, quay đầu bỏ chạy.
Nàng thi triển chạy nhanh phù, một hơi chạy chừng mười lăm phút mới dám dừng lại. Quay đầu nhìn lại, không thấy ai đuổi theo, lúc này mới thở phào một hơi.
“Xuất sư bất lợi a…” Nàng lắc đầu tự lẩm bẩm. Vừa mới còn thề phải tránh xa ma tu, chớp mắt chính mình lại chủ động đưa mặt tới cửa.
Nàng suy đoán, chắc hẳn khi bước vào lốc xoáy, không gian đã bị vặn vẹo, nhìn thì như Tiêu Tấn vẫn ở ngay bên cạnh, kỳ thật hai người đã sớm bị tách ra. Sau đó nàng tiện tay tóm một cái thì lại đúng lúc bắt ngay ma tu kia, có khi tên kia còn giãy giụa dữ dội, vậy mà bị nàng nắm chặt không thoát nổi…
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng kia thôi, Trần Khinh Dao đã muốn che mặt không dám nghĩ tiếp.
“Thôi kệ thôi kệ, cũng may không có ai khác thấy. Chuyện mất mặt này, chắc tên ma tu kia cũng chẳng buồn đi khoe đâu. Giờ quan trọng là lo chuyện trước mắt đã.”
Nàng lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Vừa rồi chỉ lo cắm đầu chạy, giờ mới chợt nhận ra, bản thân hoàn toàn không biết đang ở nơi nào.
Chu Viêm tiểu bí cảnh tuy gọi là “tiểu”, nhưng thực ra cũng chẳng nhỏ nhặt gì. Nàng vừa mới chạy một hơi mấy chục dặm, vậy mà chẳng gặp bóng người nào. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901752/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.