Đang lúc chuẩn bị đánh nhau bỗng nhiên chiến ý trong lòng lại tan biến sạch sẽ, phải làm sao bây giờ?!
Trần Khinh Dao quay sang nhìn Tiêu Tấn, phát hiện hắn cũng là dáng vẻ tâm như mặt nước, hai người chỉ biết nhìn nhau.
“Cái này… còn đánh không?”
“Có vẻ… chẳng còn thú vị nữa.” Tiêu Tấn điềm đạm đáp, bình thản đến mức chẳng giống kẻ vừa một mình chém giết hơn ngàn yêu thú trước đó.
Nhưng đánh hay không vốn không phải do bọn họ quyết định. Phía đối diện, bốn tên ma tu đã áp sát, khí thế rào rạt.
Thấy hai đệ tử Thiên Nguyên Tông kia làm như không thèm để mắt, thậm chí ngay cả dáng chuẩn bị ứng chiến cũng không có, một tên ma tu cười âm trầm: “Quả nhiên là đệ tử đại tông môn, ánh mắt cao hơn đỉnh trời.”
“Đám danh môn chính phái này cả ngày tự cho mình thanh cao, xem thường hết thảy! Để ta giết chúng nó, xem còn dám khinh người nữa không!”
Trần Khinh Dao nghe vậy, suýt chút nữa bật thốt: “Các ngươi hiểu lầm rồi, nghe ta giải thích đã…”
Nhưng rõ ràng mấy tên ma tu này thuộc loại “Ta không nghe, ta không nghe”, vừa lao tới liền vung đao chém người.
Nàng đành phải ném ra một cái trận bàn, tạm thời giam hãm bọn chúng rồi cùng Tiêu Tấn thương lượng đối sách.
Ăn Thanh Tâm Đan vốn không làm giảm thực lực nhưng lại khiến tâm cảnh biến đổi phảng phất như bước vào cảnh giới hiền giả, sinh ra trạng thái “Ngươi muốn đánh thì cứ đánh, ta lười so đo”.
Cái dáng điệu thản nhiên mặc kệ ấy, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901753/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.