Hai bên người ở trong sơn động tránh mưa tình cờ gặp nhau, đối diện vừa thấy thì đúng là kẻ quen cũ của Vương Húc Quang, cũng có thể nói là mối thù cũ.
Trần Khinh Dao còn đang suy nghĩ có nên động thủ hay không, liền nghe Vương Húc Quang mở miệng: “Biểu đệ, không được nói năng bậy bạ.”
Biểu đệ?
Nàng vốn đã chuẩn bị muốn vén tay áo đánh nhau, nghe thấy lời này thì động tác khựng lại.
Người đối diện phản ứng dữ dội, giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức hét ầm lên: “Họ Vương kia! Ta nói cho ngươi biết, lão tử ta có tên có họ đàng hoàng, không phải cái loại ‘biểu đệ chó má’ gì hết!”
Vương Húc Quang chỉ khẽ thở dài: “Biểu đệ, la hét như thế thì còn ra thể thống gì nữa. Có chuyện gì thì theo ta ra ngoài mà nói, đừng quấy rầy người khác.”
Nói xong, hắn quay đầu lại bảo Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn: “Nhị vị sư thúc chờ một lát, ta ra ngoài một chuyến sẽ quay lại ngay.”
Dứt lời, mặc kệ biểu đệ kia tức giận đến muốn dậm chân, hắn xách người nọ lôi đi. Mấy kẻ đi theo cũng ngẩn ra một chút rồi vội vã chạy theo.
“Ngươi buông ra! Họ Vương khốn kiếp, lão tử liều mạng với ngươi!”
Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn nhìn nhau, không ngờ sự việc lại thành ra thế.
Nàng bật cười nói: “Vương sư huynh đúng là……”
Mấy ngày đồng hành, bọn họ nhận ra rằng Vương Húc Quang bề ngoài trầm mặc ít lời, khó gần, nhưng thật ra lại là người nhiều chuyện đã nhận định điều gì thì vô cùng cố chấp.
Tỷ như đến giờ hắn vẫn một mực gọi hai người là “sư thúc”, bất kể thế nào cũng không chịu đổi cách xưng hô. Điểm này chắc hẳn vị “biểu đệ” kia thấu hiểu sâu sắc, bằng chứng là nhìn đối phương tức đến nổ tung cũng biết trước đây hắn từng kháng nghị vô ích không biết bao nhiêu lần.
Không bao lâu sau, Vương Húc Quang quay về một mình, mang theo hai tin tức về đệ tử Thiên Nguyên Tông, chắc là do biểu đệ hắn tiết lộ.
Tin thứ nhất ngày đầu tiên tiến vào bí cảnh, có một đệ tử nổi danh của Thiên Nguyên Tông bị hơn ngàn yêu thú truy đuổi, chạy xuyên qua nửa cái bí cảnh. Về sau ra sao thì không rõ, chỉ e dữ nhiều lành ít.
Vừa nghe xong, Trần Khinh Dao không nhịn được “phụt” cười.
Vương Húc Quang còn định nói tiếp tin thứ hai, thấy vậy thì ngừng lại, nghi hoặc hỏi: “Trần sư thúc cớ sao lại cười?”
“Ta cười… là vì… ha ha ha ha” Trần Khinh Dao vừa vẫy tay vừa gắng sức nín cười nhưng càng cố càng không dừng được, “Bởi vì người kia chính là… ha ha ha ha”
Tiêu Tấn bất đắc dĩ lên tiếng: “A Dao cười là vì người bị yêu thú truy đuổi kia chính là ta.”
Nghe vậy, Vương Húc Quang vô cùng kinh ngạc.
Lúc mới biết chuyện này, hắn còn tiếc hận thay đồng môn. Một ngàn con yêu thú, cho dù toàn là nhất giai thì tu sĩ Trúc Cơ bình thường cũng phải tránh xa, huống chi là Luyện Khí. Hắn không ngờ kẻ đó lại chính là Tiêu Tấn, hơn nữa còn thoát được toàn mạng. Thực lực đối phương, e rằng còn mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Trần Khinh Dao cười đủ rồi, mới hỏi tiếp: “Còn tin tức thứ hai là gì?”
Tin thứ hai là gần đây có không ít người đi lẻ bị hại, các đại tông môn thương nghị, quyết định dựng một doanh địa ở vùng bình nguyên phía đông bắc, làm chỗ dừng chân cho chính đạo tu sĩ. Trong đó có cả người của Thiên Nguyên Tông.
“Phía đông bắc à, bảo sao chúng ta đi suốt đường này lại không gặp đồng môn nào.” Trần Khinh Dao nói.
Nàng cùng Tiêu Tấn đã đi được gần mười ngày mà vẫn chưa đến phía đông, chứng tỏ chỗ họ hạ xuống ban đầu hẳn là ở phía tây bí cảnh. Muốn đi tới phía đông hay đông bắc thì phải băng qua cả tòa bí cảnh.
Mưa tạnh, ba người lại tiếp tục lên đường. Theo như lời Vương Húc Quang, biểu đệ hắn không muốn đồng hành cùng, đã sớm rời đi trước.
Trần Khinh Dao thầm nghĩ, với cái tính khí nóng nảy kia, đi cùng Vương Húc Quang sớm muộn gì cũng tức chết trên đường, chi bằng đi trước còn giữ được cái mạng.
Mấy ngày sau, hành trình khá thuận lợi. Tu sĩ đi lẻ rất dễ bị theo dõi, còn đệ tử đại tông môn đi một mình thì càng dễ thành mục tiêu. Nhưng bọn họ có ba người, nên phàm là kẻ nào không phải đầu óc sắt đá thì đều chẳng dám chọc vào.
Chiều hôm đó, bọn họ rốt cuộc cũng đến được doanh địa.
Trong doanh địa dựng mấy chục lều lớn nhỏ, mỗi lều đại diện cho một thế lực. Từ xa nhìn lại, ba người thấy lều lớn nhất ở giữa lại không phải của Thiên Nguyên Tông, mà thuộc về Phi Vân Tông.
Cả ba thoáng ngạc nhiên. Danh “vạn năm lão nhị” của Phi Vân Tông quả nhiên không phải hư danh.
Mấy vạn năm trước, Thanh Phong Tông đứng đầu Tu chân giới, khi đó Phi Vân Tông xếp thứ hai. Sau này Thanh Phong Tông suy yếu, Phi Vân Tông dốc toàn lực tranh ngôi đệ nhất, nào ngờ lại bị Thiên Nguyên Tông quật khởi, thế là vẫn mãi làm số hai.
Vậy mà lần này, trong bí cảnh lão nhị Phi Vân Tông lại chiếm vị trí số một?
Ba người bước nhanh vào, vừa lúc có một đệ tử Thiên Nguyên Tông đi ra từ lều, nhìn thấy bọn họ thì mừng rỡ: “Trần sư thúc, Tiêu sư thúc, Vương sư huynh, các ngươi cuối cùng cũng tới!”
Hai bên chào hỏi qua, Vương Húc Quang hỏi: “Hạ sư đệ, mọi người đều ở đây chứ?”
“Có ở đây, nhưng mà……” Hạ Vực Bình nghiến răng nhìn về phía lều lớn nhất, tức giận nói: “Phi Vân Tông thật quá đáng!”
Thì ra, ban đầu đề nghị lập doanh địa chính là Thiên Nguyên Tông, sau đó Phi Vân Tông cùng Thanh Phong Tông mới nhập bọn. Khi dọn sạch yêu thú quanh vùng xong, Phi Vân Tông bỗng nói nhân số của bọn họ đông nhất, ra sức cũng nhiều nhất cho nên phải chiếm lều trại lớn nhất.
Khi đó Phi Vân Tông đã có bảy người, Thiên Nguyên Tông chỉ có năm, lại còn một người bị trọng thương trong lúc dọn yêu thú, không thể tranh chấp, đành phải tạm thời nhường bước.
Về sau, dù cả hai đều có thêm người tới, Phi Vân Tông vẫn áp đảo về nhân số. Giờ họ đã có chín người, còn Thiên Nguyên Tông chỉ có sáu, chênh lệch ngày càng lớn.
Hiện tại, năm đệ tử khác của Thiên Nguyên Tông ra ngoài tìm thiên cực thảo, chỉ còn Hạ Vực Bình ở lại canh giữ doanh địa. Các tông môn khác cũng thế, mỗi bên để lại một người thủ hộ, đề phòng yêu thú hay ma tu tập kích.
Vương Húc Quang quay sang hỏi Trần Khinh Dao: “Trần sư thúc thấy nên làm thế nào?”
Hạ Vực Bình không ngờ hắn lại hỏi ý kiến nàng, có chút kinh ngạc.
Dù sao, trong mười người của họ thì thực lực Vương Húc Quang mạnh nhất, mọi người mặc nhiên để hắn cầm đầu. Trần Khinh Dao tuy là đệ tử của Hàn Sơn chân quân, được bọn họ tôn xưng “sư thúc” là đã đủ kính trọng rồi, còn việc quyết định, vẫn là phải dựa vào sức mạnh thực tế.
Trần Khinh Dao nghĩ ngợi rồi đáp: “Tuy ta cho rằng chiếm lều lớn nhất hay không chẳng quan trọng, vì mục tiêu duy nhất của chuyến này là Thiên Cực Thảo. Ai tìm được nhiều hơn, kẻ đó mới là người thắng. Nhưng Phi Vân Tông đã không nói đạo nghĩa, hái được quả của chúng ta, chẳng lẽ cứ để mặc họ hưởng trọn? Ít nhất cũng nên đáp lễ vài phần.”
Tiêu Tấn cùng hai người kia đều gật đầu đồng ý.
Nàng lại nói tiếp: “Hiện giờ bên họ chỉ còn một người trông coi. Đợi tối nay khi tất cả đều trở về, chúng ta sẽ cùng lên tiếng nói lý với họ. Như vậy mới không bị người ta nói chúng ta lấy nhiều h**p ít.”
“Đúng, phải như thế.”
Trời dần tối, người trong doanh địa lần lượt trở về. Chu Thuấn cũng có mặt. Thấy Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn, nét mặt hắn lập tức thả lỏng, cố gượng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
Trần Khinh Dao thấy thế, trêu ghẹo: “Chu sư huynh, ngươi cười y như bánh bao bị nhào nặn ấy.”
Ban đầu mọi người chưa hiểu đến khi phản ứng lại thì biết nàng nói đến khuôn mặt tròn như bánh bao của Chu Thuấn, liền cười ầm cả lên.
Những người vừa ra ngoài tìm Thiên Cực Thảo hôm nay vận khí không tệ, chẳng ai bị thương. Trước mắt, bọn họ đã có chín người, lập tức cùng nhau kéo ra ngoài bàn bạc.
Quãng thời gian này, sáu đệ tử còn lại trong doanh địa đã bị nghẹn khuất đến phát hoảng, vất vả lắm mới chờ được đồng môn trở về, trong lòng hận không thể lập tức tìm cơ hội xả ra cơn tức.
Người Phi Vân Tông biết chắc Thiên Nguyên Tông sẽ tới gây sự, nên sớm đã chuẩn bị vừa nghe động tĩnh lập tức từ trong lều bước ra.
Hạ Vực Bình phẫn nộ quát: “Đường Hoành, người Phi Vân Tông các ngươi chiếm đoạt địa bàn của Thiên Nguyên Tông, hôm nay phải nhường ra mới đúng!”
Đường Hoành – kẻ dẫn đầu bên Phi Vân Tông cười nhạt, giọng khinh miệt: “Rốt cuộc là địa bàn của ai, đâu phải chỉ bằng mồm nói vài câu là được. Phi Vân Tông ta thực lực mạnh hơn các ngươi, vì sao lại không thể chiếm chỗ lớn nhất?”
“Nói nhiều vô ích, có gan thì tỉ thí một trận đi!”
Đệ tử các tông môn khác nghe động tĩnh cũng lục tục kéo ra xem náo nhiệt. Bình thường những đại tông môn này cao cao tại thượng, nay hiếm thấy xảy ra tranh chấp, bọn họ làm sao bỏ lỡ cơ hội xem.
Đường Hoành ngạo nghễ nói: “Muốn động thủ thì động thủ, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng Phi Vân Tông bọn ta sợ các ngươi? Ta đứng ở đây, ai có gan thì cứ việc lên!”
Đệ tử Thiên Nguyên Tông bất giác đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Vương Húc Quang.
Đường Hoành dám ngang ngược như thế, cũng là bởi vì hắn vốn có thực lực làm chỗ dựa là một kiếm tu Luyện Khí đại viên mãn, trong hàng Luyện Khí tu sĩ gần như không có đối thủ. Trong Thiên Nguyên Tông, chỉ có Vương Húc Quang mới đủ sức đối chiến với hắn. Trước đó, Chu Thuấn từng giao thủ nhưng chỉ cầm cự được một chiêu đã bại.
Hi vọng của mọi người đều đặt cả vào Húc Quang. Hắn bước lên một bước, chắp tay: “Vậy xin đường đạo hữu chỉ giáo.”
Mọi người lập tức tản ra, để trống một khoảng. Hai người ngay sau đó liền giao đấu, chỉ thấy kiếm quang rợp trời, khí thế ngập người.
Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn đang chăm chú theo dõi thì Chu Thuấn thấp giọng nhắc: “Chú ý bên kia, người vừa đứng phía sau Đường Hoành.”
Hai người đưa mắt nhìn, thấy một thiếu niên, tu vi chỉ ở Luyện Khí tầng mười, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nhìn thêm vài lần, lại sinh ra một cảm giác khó chịu, bất an.
Trần Khinh Dao thì thầm: “Người này… khí tức trên người thật quái lạ.”
Tiêu Tấn lại khẽ nói: “Hắn còn mạnh hơn cả Đường Hoành.”
Chu Thuấn gật đầu: “Ta cũng có cùng cảm giác ấy. Hắn thoạt nhìn so với Đường Hoành còn nguy hiểm hơn.”
Vì thế sau lần thua trong tay Đường Hoành, Chu Thuấn không dám tái chiến nữa, bởi hắn biết dù có thắng Đường Hoành cũng vô ích vì Phi Vân Tông còn giấu một át chủ bài khác.
Trần Khinh Dao khẽ gật, trong lòng đã hiểu. Không trách Phi Vân Tông lại tự tin như vậy, dù Thiên Nguyên Tông hiện giờ cũng có chín người, bọn họ vẫn không hề lùi bước.
Thế nhưng, Đường Hoành đã là kiếm tu Luyện Khí đại viên mãn, dưới Trúc Cơ gần như vô địch. Người kia lại còn mạnh hơn hắn liệu có khả năng sao?
Chu Thuấn trầm giọng nói tiếp: “Ta từng nghe tổ phụ nhắc qua, nếu có tu sĩ Nguyên Anh trở lên ra tay, có thể mạnh mẽ che giấu tu vi của tu sĩ cấp thấp. Ngay cả Nguyên Anh chân nhân cũng không tra được.”
Trần Khinh Dao rùng mình, lập tức hiểu ý hắn thiếu niên Phi Vân Tông kia, rất có khả năng là một tu sĩ Trúc Cơ giả dạng!
Theo quy ước, tu sĩ Trúc Cơ trở lên không được bước vào tiểu bí cảnh. Đây là hiệp ước chung giữa chính đạo, ma môn và cả Tán Tu Minh. Trước khi tiến vào bí cảnh, tất cả đệ tử đều phải để các Nguyên Anh chân nhân kiểm chứng tu vi, vốn dĩ không thể che giấu.
Nhưng nếu có cao nhân Nguyên Anh cố ý ra tay che lấp, vậy thì dù là chân nhân cũng chẳng nhìn ra.
Phi Vân Tông đường đường là đệ nhị đại tông môn, thế mà lại đi đầu phá lệ, chẳng lẽ thật sự vì không cam chịu cái danh “vạn năm lão nhị” mà nóng nảy đến vậy?
“A Dao, lát nữa để ta ra đối chiến với hắn.” Tiêu Tấn bỗng nhiên nói.
Lúc này, Vương Húc Quang và Đường Hoành vẫn đang kịch chiến. Bề ngoài như thế lực ngang nhau nhưng kỳ thực Vương Húc Quang kinh nghiệm thâm hậu, nền tảng vững chắc hơn. Người sáng suốt đều thấy được, hắn sắp giành phần thắng.
Mà Phi Vân Tông đã bị áp chế, tuyệt sẽ không cam tâm nhường địa bàn. Thiếu niên Trúc Cơ kia tất nhiên sẽ xuất thủ.
Bên Thiên Nguyên Tông, Vương Húc Quang khó có thể tiếp tục ứng chiến, những người khác càng không đủ sức. Chỉ còn lại Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn là có thể gánh vác.
Trần Khinh Dao không hề nghi ngờ thực lực của Tiêu Tấn nhưng nàng hiểu, trận chiến này tất sẽ cực kỳ gian nan, rất có thể máu chảy đầm đìa. Nàng nói: “Để ta thử trước. Trước khi vào bí cảnh, ta vừa luyện thành một bộ trận bàn, cũng nên nhân cơ hội này thử một lần. Nếu ta không địch nổi, khi ấy ngươi hãy ra tay.”
Bộ trận pháp kia do chính nàng khổ công cân nhắc nhưng mới chỉ thử trên người mình, chưa từng thực sự dùng để đối kháng người khác. Đây vốn không phải ý định ban đầu của nàng, song cơ hội này quả thật thích hợp.
Tiêu Tấn tin tưởng nàng mười phần, nên không cố tranh nữa, chỉ căn dặn: “A Dao, hãy cẩn thận.”
Trong khi nói chuyện, trận đấu bên kia đã phân thắng bại Đường Hoành thất bại.
Quả nhiên, thiếu niên kia tiến ra, ôm quyền nói: “Phi Vân Tông – Nguyên Lập Huy, xin chỉ giáo.”
Vương Húc Quang trước nay chưa chú ý đến hắn, nay nhìn kỹ liền nhận ra khác biệt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn đang muốn ứng chiến, thì Trần Khinh Dao đã lên tiếng: “Vương sư huynh vất vả rồi, trận này để ta.”
Vừa nói, nàng vừa bước lên vài bước.
Vương Húc Quang lo lắng nhắc nhỏ: “Người này cực kỳ nguy hiểm.”
Trần Khinh Dao mỉm cười gật đầu, rồi hướng về phía Nguyên Lập Huy ôm quyền: “Thiên Nguyên Tông – Trần Khinh Dao.”
Bên kia, Vương Húc Quang trở lại đứng cùng đồng môn. Ai nấy đều vui mừng, trong mắt họ, kẻ mạnh nhất bên Phi Vân Tông là Đường Hoành đã bại, những người còn lại không đáng sợ.
Nhưng Vương Húc Quang lại trầm giọng: “Nguyên Lập Huy này không đơn giản, mọi người phải cẩn thận quan sát.”
Nghe vậy, mọi người mới nghiêm túc nhìn kỹ. Có người vẫn không nhận ra gì, có người lại bỗng kinh hãi: “Sao người này… còn khiến ta thấy nguy hiểm hơn cả Đường Hoành!”
“Phi Vân Tông từ bao giờ xuất hiện nhân vật thiên tài như thế?”
“Thì ra giấu ở đây… Không ổn rồi, Trần sư thúc e là khó địch lại!”
Bên Phi Vân Tông, kẻ không biết nội tình thì lo lắng cho đồng môn, kẻ biết rõ thì lại đầy chờ mong, chỉ còn đợi lát nữa nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của đệ tử Thiên Nguyên Tông mà thôi.
Trần Khinh Dao thi lễ, nói: “Tại hạ là trận tu, gần đây có luyện thành một bộ trận bàn, mong đạo hữu chỉ giáo.”
Nguyên Lập Huy khẽ gật đầu. Cả hai đồng thời động thủ.
Hắn bấm pháp quyết, trong khi Trần Khinh Dao tế ra trận bàn. Trận bàn bay lên, lập tức mở rộng, bao phủ Nguyên Lập Huy vào trong.
Nhưng pháp quyết vừa đánh ra ban nãy, vẫn như cũ lao thẳng đến trước mặt nàng. Uy lực ẩn chứa bên trong, là một trong những chiêu mạnh mẽ nhất mà Trần Khinh Dao từng đối mặt.
Nàng vội thi triển thân pháp, hai tay liên tục biến đổi ấn quyết, miệng niệm thần chú, vừa lui về sau vừa hóa giải, lùi hẳn mấy trượng mới triệt tiêu được hơn nửa uy thế của chiêu đó.
Người xem đều chấn động trước dư uy của pháp quyết ấy.
Nếu bản thân bọn họ phải trực diện, liệu có tránh được không?
Có người kinh ngạc thốt: “Phi Vân Tông ngoài Đường Hoành ra, còn có cao thủ như vậy! Thực lực dường như còn vượt trên hắn!”
“Đệ tử Thiên Nguyên Tông kia cũng không tệ. Thân là trận tu, lại tránh được một chiêu vừa rồi, quả thật là thiên tài.”
“Dù vậy, e rằng nàng vẫn không phải đối thủ.”
Xưa nay, trận tu vốn thiên về phòng ngự, công kích lại yếu. Nếu gặp đối thủ mạnh mẽ cường hãn, một khi phá được trận pháp, thì trận tu gần như không còn lực hoàn thủ.
Lúc này, Trần Khinh Dao sau khi hóa giải công kích, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần vào việc điều khiển trận pháp.
Bộ trận pháp này tuy mạnh nhưng nếu không có nàng thao túng từ bên ngoài thì gặp tu sĩ Trúc Cơ ắt sẽ bị phá trong chốc lát.
Người ngoài chỉ thấy Nguyên Lập Huy bị nhốt trong trận, mà không hề biết tình cảnh thực sự bên trong. Chỉ có Trần Khinh Dao cùng một số ít người trong cuộc mới rõ ràng.
Nguyên Lập Huy vừa rồi đã phá tan một đạo trận sương mù, lúc này lại tiến vào trận đá lăn. Những khối cự thạch này tuy không phải thật sự tồn tại, nhưng nếu bị đánh trúng, vẫn sẽ bị thương nặng.
Vô số tảng đá lăn từ trên cao rầm rập rơi xuống, Nguyên Lập Huy không né tránh, trong tay nhanh chóng bấm ra mấy đạo pháp quyết, tựa như từng thanh phi kiếm, trực tiếp nghiền nát toàn bộ cự thạch. Sau đó, những đạo pháp quyết chồng chất, hóa thành một bàn tay khổng lồ ẩn chứa vô tận uy lực, xé toạc không gian trước mặt, phá tan trận pháp.
Qua khỏi trận đá lăn, lại là một trận biển lửa.
Nguyên Lập Huy liên tục phá trận, nhìn vẫn hết sức thành thạo, không chút nào bị khó xử.
Trần Khinh Dao cũng không vội, đầu ngón tay nàng không ngừng vẽ ra từng đạo trận phù, thao túng cả tòa đại trận.
“Ta chỉ biết Trần sư thúc có thiên phú đan đạo xuất chúng, không ngờ nàng ở trận đạo cũng lợi hại như thế.” Một đệ tử Thiên Nguyên Tông kinh ngạc thốt lên.
“Người có thể song tu cả đan và trận, lại đạt tới trình độ này, thật sự khiến ta tự thẹn.”
“Nguyên Lập Huy này quả nhiên là át chủ bài mà Phi Vân Tông giấu kín, thật quá đê tiện! May mắn Trần sư thúc có mặt, chỉ là… không biết nàng có trụ nổi không.”
Câu nói sau cùng cũng chính là nỗi lo chung của nhiều người. Ai cũng nhìn ra Trần Khinh Dao có thiên phú trận đạo cực cao nhưng đối mặt với Nguyên Lập Huy, dường như nàng vẫn còn kém một chút. Nhìn hắn, tuy đã tiêu hao không ít linh lực nhưng khí thế vẫn chưa suy giảm bao nhiêu.
Trận pháp của Trần Khinh Dao được cấu thành từ năm tử trận. Lúc này, Nguyên Lập Huy đã phá được đến trận thứ ba.
Từng tử trận tuy không khó để phá giải nhưng liên tiếp tầng tầng lớp lớp, khiến người phải mệt mỏi khó chịu. Nguyên Lập Huy gia tăng thế công, ý đồ nhanh chóng phá vỡ toàn bộ.
Trần Khinh Dao cũng nhận ra điều này, lập tức tăng tốc thao túng. Đầu ngón tay nàng vẽ trận phù nhanh đến mức hư ảnh xuất hiện, linh lực trong đan điền cũng theo đó tiêu hao điên cuồng.
Người xem xung quanh đều hiểu, đây chính là cuộc tiêu hao thể lực và linh lực. Ai trụ được đến cuối cùng, kẻ đó sẽ thắng.
Cuối cùng, năm tử trận toàn bộ bị phá. Thân ảnh mờ mịt của Nguyên Lập Huy trở nên rõ ràng, hiển hiện trước mặt mọi người trận pháp đã sắp sụp đổ.
Đệ tử Phi Vân Tông lập tức lộ rõ vẻ đắc ý, trong khi Thiên Nguyên Tông thì âm thầm thở dài.
Nhưng ngay lúc này, Trần Khinh Dao lại khẽ mỉm cười. Môi nàng đã trắng bệch vì tiêu hao quá nhiều, thế nhưng vẫn cắn răng, dốc toàn bộ linh lực còn sót lại vào một trận phù cực kỳ phức tạp.
Trận phù rơi xuống, dung nhập vào pháp trận. Ngay lập tức một đạo công kích vô thanh vô tức bùng nổ trong trận.
Nguyên Lập Huy vốn chuẩn bị phá trận mà ra, lại bị luồng lực này đánh trúng chính diện. Hắn chỉ kịp dựng lên mấy tầng phòng hộ, liền bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào bức chắn vô hình của pháp trận, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Toàn bộ quá trình đều bị trận pháp che chắn, không ai nghe thấy tiếng động. Nhưng đến khi nhìn thấy Nguyên Lập Huy đã hôn mê, tất cả đều kinh hãi đến nghẹn lời.
Trần Khinh Dao vẫy tay thu hồi trận bàn. Trận bàn sau trận chiến đã tổn hại không ít, cần được tu bổ kỹ lưỡng.
Nàng liếc nhìn Nguyên Lập Huy đang hôn mê, thầm thở dài người này quả thật mạnh mẽ, nhưng hắn đã sai khi xem nhẹ trận pháp. Những tử trận chỉ là lớp ngoài để tiêu hao, mẫu trận cuối cùng mới là đòn trí mạng.
Tiêu Tấn lập tức bước đến, âm thầm đỡ lấy thân thể nàng.
“Cảm ơn.” Trần Khinh Dao khẽ mỉm cười. Lúc này, trong cơ thể nàng đã chẳng còn mấy tia linh lực. Nếu không phải vì quá nhiều ánh mắt đang nhìn, nàng đã sụp xuống từ lâu.
“Nguyên sư huynh!” Đệ tử Phi Vân Tông mới lúc này mới hoảng hốt, vội chạy đến kiểm tra thương thế cho Nguyên Lập Huy, ánh mắt nhìn Trần Khinh Dao hận thấu xương.
Người ngoài bàng quan cũng hoàn hồn, ai nấy đều kinh ngạc, không thốt nên lời.
Rõ ràng tưởng chừng thế cục đã định, không ngờ lại bị một trận tu lật ngược. Đòn công kích cuối cùng, uy lực bàng bạc, khiến ai nấy đều âm thầm rùng mình từ nay về sau, còn dám xem thường trận tu sao?
“Thiên Nguyên Tông quả nhiên là danh bất hư truyền, đệ tử môn hạ đúng là tàng long ngọa hổ.”
“Vị tiểu hữu kia, chỉ sợ cách cảnh giới hoàng giai trận pháp sư đã không xa. Tuổi trẻ như thế đã thành đại sư, đáng tiếc ta không đủ tư cách để kết giao.”
Khác hẳn sự u ám của Phi Vân Tông, đệ tử Thiên Nguyên Tông thì hân hoan vui sướng, cảm xúc trồi sụt theo từng biến cố, giờ phút này vừa kinh vừa mừng, càng nhìn Trần Khinh Dao, ánh mắt càng dâng lên sự kính nể thật sự.
Nếu lúc trước bọn họ gọi một tiếng “Trần sư thúc” chỉ vì nể mặt Hàn Sơn chân quân thì giờ đây, tiếng gọi đó đã xuất phát từ tận đáy lòng.
Bởi vì nàng xứng đáng.
Phi Vân Tông bại trận, đương nhiên phải nhường lại lều trại lớn nhất.
Lều trại vốn dĩ không phải thứ quá quan trọng nhưng đây là thể diện, là nỗi uất nghẹn cần phải nuốt xuống. Nay đã nuốt ra ngoài, tất cả đều cảm thấy sảng khoái.
Từ đó về sau, trong chín người của Thiên Nguyên Tông, ngoài một người luân phiên canh giữ trại thì tám người còn lại chia nhóm ra ngoài tìm Thiên Cực Thảo.
Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn đã thu hoạch được vài trăm cây nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm. Có thì càng tốt, không có thì xem xét xung quanh, biết đâu còn cơ duyên khác.
Hôm nay, hai người cùng nhau xuất phát. Sau mấy canh giờ, Tiêu Tấn bỗng nói:
“A Dao, ngươi xem phía trước!”
“Cái gì?” Trần Khinh Dao ngẩng đầu nhìn, lập tức sững sờ.
Cách đó khoảng trăm dặm, sừng sững một tấm cự bia khổng lồ. Nói là bia, chẳng bằng gọi là một ngọn núi thì đúng hơn cao ngất chọc trời, khí thế uy nghiêm, từ xa cũng đã cảm nhận được chấn động linh khí.
Trần Khinh Dao lập tức hứng thú: “Chúng ta qua đó xem thử!”
Hai người cấp tốc phi hành, càng đến gần càng cảm thấy áp lực đè nặng. Đợi đến khi hạ xuống dưới chân bia, khí thế của nó ép đến mức cả hai khó thở nổi.
“Má ơi…” Trần Khinh Dao khó khăn th* d*c “Bia đá to như vậy, phải tốn bao nhiêu linh thạch mới dựng nên a!”
Chất liệu của bia nhìn qua cũng không tầm thường, lấy để luyện khí thì quá đủ. Quả thật chỉ có những đại năng tu sĩ mới phung phí xa xỉ đến thế!
Nàng cảm khái một hồi, rồi bỗng nhiên nhíu mày từ trên bia, dường như thật sự tỏa ra mùi vị của linh thạch. Không, chuẩn xác mà nói, là linh khí.
Quanh tấm bia, linh khí dày đặc hơn hẳn những nơi khác.
“Chẳng lẽ dưới bia có linh mạch?” Trần Khinh Dao suy đoán.
Rất có khả năng! Nếu không, linh khí trong bí cảnh từ đâu mà ra? Thiên Cực Thảo sao có thể sinh trưởng?
Nhiều linh mạch thường có kết cấu khác nhau: loại bị phong ấn kín, loại lại phóng thích linh khí ra ngoài. Rất có thể bí cảnh này vốn do các đại tông môn chôn xuống một linh mạch để nuôi dưỡng.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ, trong cơ thể truyền thừa bỗng nhiên chấn động. Trần Khinh Dao giật mình, nhớ tới lần trước truyền thừa thăng cấp đã hút cạn một linh mạch, lập tức hoảng hốt nhảy dựng, vội vàng tránh xa bia đá.
Nếu lần này lại hút sạch, chẳng phải toàn bộ bí cảnh sẽ sụp đổ sao?
Nhưng vẫn còn một tia ý thức cực nhỏ từ trong thức hải của nàng vươn ra, điên cuồng hấp thu linh khí.
Trần Khinh Dao biến sắc, vội vàng lao đi như bay, chạy ra ngoài mười mấy dặm, đến khi cảm thấy tia ý thức kia mới chịu dừng lại, nàng mới thở phào.
Để an tâm hơn, nàng còn lùi thêm vài dặm nữa, rồi mới dặn Tiêu Tấn: “Ngươi chờ ta một chút.”
Nói xong, nàng chìm vào thức hải, tiến nhập truyền thừa.
Ban đầu, nàng nghĩ là truyền thừa lại thăng cấp, nhưng sau khi dò xét một vòng, hoàn toàn không có gì bất thường.
“Chẳng lẽ không phải thăng cấp?”
Nàng suy ngẫm lần đầu tiên thăng cấp, chỉ hút chút ít linh khí là đủ; lần thứ hai thì hút cả một linh mạch. Nếu tiếp tục theo cấp số nhân này, lần thứ ba chỉ e là sẽ hút sạch cả giới tu chân mất!
Mà truyền thừa chỉ khi thăng cấp mới tự động hấp thu linh khí, ngày thường cho nàng bao nhiêu linh thạch cũng không hề động đến. Hôm nay vì sao lại như vậy?
Mang theo nghi hoặc, nàng nhìn quanh trong linh điền, rồi bỗng nhiên trợn mắt.
Trong linh điền, cây đậu nhỏ vốn đã từng khô héo, nay lại sống lại, từ kích thước bằng móng tay cái đã lớn lên… đến một tấc!
Tuy chỉ bằng ngón tay cái, nhưng nó quả thật đã trưởng thành thêm một đoạn. Rõ ràng vừa rồi chính nó đang hút linh khí!
“Ngươi… cái đồ này…” Trần Khinh Dao nghẹn lời. Trước kia nó chỉ biết tỏ vẻ đáng thương để nàng cho ăn, giờ lại có thể tự động chạy đi hấp thu linh khí, đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì?
Như cảm nhận được ánh mắt nàng, mầm non nhỏ kia liền vẫy vẫy hai chiếc lá xanh non, vô tội đến cực điểm.
Trần Khinh Dao tức giận dọa: “Đừng giả vờ đáng thương, coi chừng ta nấu ngươi ăn đấy!”
Lá non run rẩy một chút, lập tức truyền đến một luồng ý thức tội nghiệp.
Thấy nàng không động lòng, hai chiếc lá lại rụt lại, uất ức vô cùng. Sau đó, linh điền bỗng bừng dậy linh khí, các loại linh thực khác đồng loạt mọc nhanh thêm một đoạn.
Hai lá non lại run run hướng về phía nàng, lần này tràn đầy ý lấy lòng tựa như nói: “Đừng giận nữa, ta lén hút linh khí… là để nuôi ngươi mà ”
Tác giả có lời muốn nói:
Cây đậu: Bảo bối biết tự nuôi chính mình, còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, siêu giỏi nha! 🌱
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.