Hai bên người ở trong sơn động tránh mưa tình cờ gặp nhau, đối diện vừa thấy thì đúng là kẻ quen cũ của Vương Húc Quang, cũng có thể nói là mối thù cũ.
Trần Khinh Dao còn đang suy nghĩ có nên động thủ hay không, liền nghe Vương Húc Quang mở miệng: “Biểu đệ, không được nói năng bậy bạ.”
Biểu đệ?
Nàng vốn đã chuẩn bị muốn vén tay áo đánh nhau, nghe thấy lời này thì động tác khựng lại.
Người đối diện phản ứng dữ dội, giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức hét ầm lên: “Họ Vương kia! Ta nói cho ngươi biết, lão tử ta có tên có họ đàng hoàng, không phải cái loại ‘biểu đệ chó má’ gì hết!”
Vương Húc Quang chỉ khẽ thở dài: “Biểu đệ, la hét như thế thì còn ra thể thống gì nữa. Có chuyện gì thì theo ta ra ngoài mà nói, đừng quấy rầy người khác.”
Nói xong, hắn quay đầu lại bảo Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn: “Nhị vị sư thúc chờ một lát, ta ra ngoài một chuyến sẽ quay lại ngay.”
Dứt lời, mặc kệ biểu đệ kia tức giận đến muốn dậm chân, hắn xách người nọ lôi đi. Mấy kẻ đi theo cũng ngẩn ra một chút rồi vội vã chạy theo.
“Ngươi buông ra! Họ Vương khốn kiếp, lão tử liều mạng với ngươi!”
Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn nhìn nhau, không ngờ sự việc lại thành ra thế.
Nàng bật cười nói: “Vương sư huynh đúng là……”
Mấy ngày đồng hành, bọn họ nhận ra rằng Vương Húc Quang bề ngoài trầm mặc ít lời, khó gần, nhưng thật ra lại là người nhiều chuyện đã nhận định điều gì thì vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901754/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.