Hít vào linh khí rồi lại còn có thể nhả ra, Trần Khinh Dao bị màn thao tác này làm cho cạn lời.
Cô phớt lờ cái cây đậu đang ra sức rung rung hai cái lá non mềm, cố tình tỏ vẻ làm nũng đáng yêu để qua cửa, quyết định phải lập ra mấy quy củ.
Điều thứ nhất, không được tự tiện vươn ý thức ra ngoài nữa!
Nếu ngày nào đó bị đại năng phát hiện, cả cô lẫn nó đều xong đời đến sư tôn cũng chưa chắc cứu kịp.
Điều thứ hai, không được tự ý hấp thu linh khí khi chưa có cho phép!
Lý do cũng giống trên. Trong bí cảnh này không có cao thủ, hút một ít linh khí có lẽ chẳng ai phát hiện. Nhưng ra ngoài, nếu nó dám to gan hút linh mạch của tông môn, kết cục vẫn là chết chắc.
Điều thứ ba…
Trần Khinh Dao mặc kệ nó có hiểu tiếng người hay không. Dù sao với biểu hiện này, cho dù không hiểu, ít nhất cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng.
Cần thiết phải cho nó biết cái gì được phép làm, cái gì tuyệt đối không được. Nếu không, nàng thật sự sẽ một dao bổ nó ra, khỏi phải lưu lại tai hoạ ngầm cho bản thân.
Cái mầm non ban đầu còn ra vẻ vô tội, lá cây lắc lư nhẹ nhàng như chẳng hề nghe lọt lời nào. Đợi Trần Khinh Dao lặp đi lặp lại hết mấy lượt, lại còn nghiêm giọng tuyên bố sẽ không nhân nhượng nữa, biên độ lá rung dần nhỏ lại, cuối cùng hai phiến lá cụp vào nhau, giống như hai tiểu nhân ủ rũ dựa vào nhau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901755/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.