Trần Khinh Dao vừa mới tìm được linh thạch, liền nghe thấy trong hộp gỗ đựng Ngộ Đạo hương vang lên một tiếng động rất nhỏ, hương còn sót lại bên trong bỗng nhiên biến mất.
Nàng cầm lấy hộp gỗ quan sát kỹ, phát hiện dưới đáy hộp có khắc một pháp trận. Tuy chỉ là tiểu xảo nhưng kết cấu cực kỳ tinh vi phức tạp, hiện tại nàng tuyệt đối không có khả năng bố trí được. Phía dưới pháp trận còn gắn linh thạch, dùng để khởi động.
“Tựa hồ là một loại pháp trận truyền tống.” Sau một lúc lâu, nàng suy đoán.
Nghe vậy, Tiêu Tấn khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Có lẽ hương kia chính là dựa vào pháp trận, từ hộp gỗ truyền tống đến lư hương trên đại điện.”
Trần Khinh Dao lập tức đồng ý: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Trong địa cung hoàn toàn không có bóng người, mật thất cũng chẳng lưu lại dấu vết tu sĩ từng ở, nếu thật sự là cổ mộ, nơi này hiển nhiên được cố ý bố trí thành diện mạo sinh thời của chủ nhân. Còn Ngộ Đạo hương, e rằng chính là kỳ vật mà tiền bối cố ý lưu lại, để ban tặng cho hậu nhân.
Nàng phỏng đoán, bên trong lư hương hẳn cũng có một pháp trận đối ứng. Mỗi khi hương trong đó cháy hết, cơ quan pháp trận sẽ được kích hoạt, địa cung sẽ lập tức truyền hương từ hộp gỗ đến, chờ đến lần sau có người mở cửa tiến vào, lư hương lại tự bốc cháy, khói hương lan tỏa.
“Như vậy xem ra, hương trong lư hương bên trên chắc đã cháy xong.Tô Ánh Tuyết và bọn họ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901777/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.