🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Khinh Dao phát hiện Dư Bình quả thực dùng rất tốt, từ khi có hắn, nàng liền vui sướng mà bắt đầu làm một vị “chưởng môn phủi tay”.

Dư Bình cũng không phải chưa từng có dị nghị nhưng mỗi lần hắn mới định mở miệng, Trần Khinh Dao hoặc là lái sang chuyện khác, hoặc là nhanh chân chạy mất. Lâu dần, hắn đành bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực, hơn nữa còn âm thầm nghĩ lại, liệu quyết định bái nhập Thiên Nguyên tiên tông của mình có phải quá mức qua loa rồi không?

Đối với việc hắn gia nhập, trong tông môn những người khác không có ý kiến gì. Dù sao đi nữa, môn phái bọn họ chỉ lèo tèo vài người, căn cơ xác thực quá đơn bạc. Nếu muốn tồn tại lâu dài, không bị các thế lực khác nuốt chửng thì việc chiêu mộ môn nhân, thậm chí mở rộng địa bàn, đều là giai đoạn nhất định phải đi qua.

Người duy nhất không vui, đại khái chính là Tiêu Tấn.

Thái độ hắn biểu hiện không rõ ràng lắm. Đối mặt với Dư Bình, hắn vẫn có thể giữ bộ dạng ôn hòa, văn nhã nhưng Trần Khinh Dao quen hắn lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra mấy cảm xúc nhỏ bé ẩn giấu dưới lớp da đó.

Còn vì sao hắn không vui, nàng cũng đoán được nhưng nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt Dư Bình nhìn nàng nóng bỏng như vậy, thuần túy là vì thiên phú đan đạo của nàng, thậm chí có vài phần như đang soi thấy bóng dáng của chính mình khi còn trẻ. Nếu nàng không phải đan tu, tin hay không, đối phương chắc chắn lập tức sẽ thay bằng cái bản mặt “người chết không cảm xúc”.

Nàng từng đề cập chuyện này với Tiêu Tấn, hắn chỉ mỉm cười tỏ vẻ không sao, không để trong lòng.

Nếu không phải sau lưng hắn oán khí ngùn ngụt, sắp hóa thành một tiểu nhân giấy vẽ xoắn ốc, thì Trần Khinh Dao đã tin rồi.

Mà chuyện này, nàng cũng chẳng có cách nào khác. Chẳng lẽ lại chạy tới trước mặt Dư Bình nói:“Này, ngươi đừng nhìn ta nữa, bạn trai ta ghen đấy”?

Người ta còn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào nên nàng chỉ có thể bớt tiếp xúc với hắn một chút.

Từ sau khi để Dư Bình ra tiếp khách thay, những tu sĩ kia mới nhận ra không dễ gặp được Trần Khinh Dao, không thể thuận tiện kết giao với vị “tông sư tương lai” nên người đến cửa cũng dần dần thưa thớt.

Nhờ vậy, mọi người trong Thiên Nguyên tiên tông cuối cùng cũng tìm được cân bằng giữa việc kiếm tiền và tu luyện.

Một hôm, Trần Khinh Dao xuất định, vừa lúc nhận được truyền tin từ Dư Bình, nói có một kiếm tu của Tiên Kiếm Tông muốn gặp nàng cùng Tiêu Tấn.

“Gặp ta và Tiêu Tấn?”

Kiếm tu tìm nàng thì còn hợp lý, có thể là muốn nhờ luyện chế bảo kiếm nhưng tìm Tiêu Tấn để làm gì? Đánh nhau sao?

Nếu đổi là người khác, nàng chưa chắc sẽ xuất hiện nhưng Tiên Kiếm Tông thì khác, nàng từng ở đó hai năm, đối với tông môn này cũng có hảo cảm, huống hồ còn có giao tình giữa sư tổ và Lăng Sương đạo quân, không gặp thì đúng là không nói nổi.

Trần Khinh Dao đứng dậy ra ngoài, trước tiên tìm Tiêu Tấn, sau đó cùng đi tới đại điện.

Nàng vốn đoán chắc là chủ nhân của mười thanh bảo kiếm nàng từng luyện chế, nhưng kết quả lại ngoài ý muốn người đến là Phàn Luật, kẻ từng xếp hạng nhất Địa Bảng Tiên Kiếm Tông, nhưng lại liên tiếp thua dưới tay Huyền Thanh đạo quân và Tiêu Tấn.

Người này vốn ít nói, lúc trước ở Tiên Kiếm Tông cũng chẳng thân quen gì với bọn họ. Giờ gặp lại, hắn chỉ đơn giản chào một câu: “Trần đạo hữu, Tiêu đạo hữu.”

Trần Khinh Dao cùng hắn chắp tay, hàn huyên mấy câu về tình hình gần đây, rồi hỏi thẳng: “Phàn đạo hữu tới chơi, không biết là có chuyện gì?”

Phàn Luật đáp thẳng: “Tại hạ muốn thỉnh hai vị cùng nhau thám hiểm một bí cảnh.”

Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn nhìn nhau, lại hỏi: “Có thể nói rõ hơn không?”

Có thể khiến vị đệ nhất đệ tử Tiên Kiếm Tông động tâm, tất nhiên không phải loại bí cảnh xoàng xĩnh. Biết đâu lại là bí cảnh thượng cổ lưu truyền tới nay. Mà đã là vật thượng cổ, thì đến hôm nay tùy tiện lôi ra cũng là bảo bối cả. Nhưng vì sao hắn không giữ riêng cho mình, lại tới tìm bọn họ những kẻ chẳng thân quen gì?

Nàng có chút nghi ngờ. Phàn Luật thấy thế thì hiểu ngay, liền không giấu giếm, lập tức kể rõ ngọn nguồn.

Bí cảnh này, hơn 300 năm trước đã được người phát hiện. Lúc đó toàn bộ Tu Chân giới đều dõi theo, vì một tòa bí cảnh chưa từng có ai bước vào, ý nghĩa cơ duyên vô thượng, bên trong tất nhiên cất giữ vô số bảo vật!

Các đại thế lực thi nhau xuất động, vì muốn giành tiên cơ mà không tiếc động thủ tranh đoạt. Nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện, bất kể là Đại Thừa đạo quân tu vi cao thâm, hay tu sĩ sơ nhập, thậm chí cả phàm nhân, thì đều không thể mở ra lối vào.

Mấy chục năm trôi qua, người ta thử vô số cách, mà bí cảnh vẫn như núi đá bất động. Nhiệt tình của mọi người nguội dần, thậm chí còn có lời đồn rằng chỗ đó căn bản chẳng có bí cảnh nào, bất quá chỉ là một trò đùa do thượng cổ đại năng lưu lại mà thôi.

Thời gian lâu dần, bí cảnh bị người đời dần lãng quên. Mãi đến trăm năm sau, một vị bậc thầy bậc tính nổi danh xuất hiện, mất mấy tháng suy tính, cuối cùng kết luận cần phải có năm vị thiên tài đứng đầu, tuổi dưới 200, cùng ra tay mới có thể mở được bí cảnh.

Một quẻ này vừa ra, Tu Chân giới lại oanh động. Vô số tu sĩ trẻ tuổi lao tới, ai ai cũng là thiên chi kiêu tử, thiên tài lừng danh một phương, đều tin rằng mình đủ sức mở ra bí cảnh.

Đáng tiếc, cho dù toàn bộ thiên tài tụ hội một chỗ, vẫn không thể lay động bí cảnh.

Vậy là vì bọn họ chưa đạt tới tiêu chuẩn “thiên tài đứng đầu” mà bí cảnh yêu cầu sao? Có kẻ trẻ tuổi mất mát rời đi, nhưng cũng có người tuyệt đối không tin thiên phú mình kém cỏi.

Thế là, bắt đầu có tiếng nói hoài nghi vị đại sư kia. Sau khi đưa ra quẻ tượng, ông liền không bao giờ lộ diện nữa. Nghi ngờ càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, thiên hạ đều coi “năm vị thiên tài đứng đầu mở bí cảnh” chỉ là lời đồn vô căn cứ, còn bản thân bí cảnh thì lại lần nữa bị bỏ quên.

“Phàn huynh cho rằng, bí cảnh kia thật sự tồn tại?” Trần Khinh Dao hỏi.

Suốt 300 năm không ai mở được, mà từ khi vị đại sư kia suy đoán đến nay cũng đã hơn 100 năm. Bao nhiêu đại năng, bao nhiêu thiên tài đều về tay trắng. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ hoài nghi tính chân thực của bí cảnh này. Vậy mà vì sao Phàn Luật lại tin tưởng vững chắc như vậy? Hay hắn cũng chỉ muốn thử vận may?

Phàn Luật bình thản đáp: “Vị bậc thầy bậc tính kia chính là ông cố của tại hạ. Sau khi đưa ra quẻ tượng đó, người đã bị phản phệ, thương tổn căn cơ, đến nay vẫn còn bế quan chữa thương.”

Trần Khinh Dao lại lần nữa kinh ngạc, không chỉ vì Phàn Luật thân là kiếm tu mà lại có một ông cố là bậc tính đại sư, càng kinh ngạc hơn chính là quẻ tượng kia phản phệ lợi hại đến mức, có thể khiến một vị đại năng sau hơn trăm năm vẫn chưa khỏi hẳn.

Nàng vốn dĩ không hiểu nhiều về đạo bặc tính, chỉ mơ hồ biết được rằng, bởi vì tồn tại phản phệ, nên đa số bặc tính giả đều không sống lâu. Trừ phi có thể phi thăng, nếu không thì chờ đợi bọn họ chính là một ngày nào đó bị phản phệ vì lén nhìn thiên cơ mà bỏ mạng.

Nhưng suy đoán ra phương pháp mở một tòa bí cảnh, chắc đâu đến nỗi gọi là lén nhìn thiên cơ. Khả năng duy nhất chính là tòa bí cảnh kia có chủ, hoặc từng có chủ, hơn nữa thực lực người ấy vượt xa bậc tính giả, mới có thể gây nên tổn thương nghiêm trọng như vậy.

Nếu thế thì, độ nguy hiểm trong bí cảnh kia không hề nhỏ. Năm kẻ trẻ tuổi đứng đầu thiên tài tiến vào, không biết có đủ hay không để làm… một đĩa đồ ăn khai vị cho chủ nhân nơi đó.

Nhưng dụ hoặc cũng lớn không kém. Một tòa bí cảnh chưa từng có ai đặt chân, bên trong khả năng tồn tại tài nguyên phong phú đến mức nghĩ thôi cũng khiến người ta nhỏ dãi.

Đi hay không đi?

Trần Khinh Dao gần như chẳng suy nghĩ nhiều, liền lập tức chọn đi.

Sinh mạng đúng là quý giá nhưng nếu đem ra đổi lấy cả bó lớn linh thạch, bó lớn tài nguyên, thì quý giá đến mấy cũng đáng. Biết đâu sau chuyến này, nàng có thể gom đủ vốn liếng để… an dưỡng tuổi già.

Huống hồ, bí cảnh đó có mở ra được hay không còn chưa chắc, thôi thì cứ xem như đi thử vận may.

Thấy bọn họ gật đầu, Phàn Luật mới kể ra hai đồng hành khác, lần lượt là một vị Phật tử của Thiền Ý Tiên Tông và một vị ma tử của Thiên Ma Tông.

Nghe xong, Trần Khinh Dao có chút nghẹn lời. Nói gì thì nói, ở thượng giới chính - ma hai đạo không đến mức như hạ giới, đối đầu sinh tử. Thiên Ma Tông dù là thế lực ma môn lớn, nhưng với các đại tiên tông cũng xem như an ổn chung sống. Thế nhưng đem thẳng một Phật tử với một ma tử nhét vào cùng một đội… thật sự không sợ hai bên quay sang đánh nhau chắc?

Hai người kia danh tiếng nàng đều từng nghe, đều là thiên tài số một trong thế lực của mình. Có thể tìm đủ họ, xem ra Phàn Luật vì vụ bí cảnh này đã sớm chuẩn bị không ít.

Nàng lại ngẫm tới tuổi tác Phàn Luật, dường như hắn vừa khéo sinh ra sau khi tằng tổ phụ hắn tính được quẻ tượng kia. Nói không chừng từ khi ấy, Phàn gia đã bắt đầu vì bí cảnh mà tính toán, cho nên mới đưa hắn vào Tiên Kiếm Tông, nuôi dưỡng thành kiếm tu?

Sư tổ từng nói, thiên phú kiếm đạo của Phàn Luật vốn chẳng xuất sắc hơn thiên tài bình thường bao nhiêu, toàn nhờ nghị lực khắc khổ tự thân mới leo lên hàng ngũ thiên tài đứng đầu.

Những điều này cũng chỉ là nàng đoán mò, tình hình trong gia tộc người ta thế nào, Trần Khinh Dao tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Chỉ là, người ta chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, còn nàng với Tiêu Tấn thì hoàn toàn tay trắng, thế thì đâu thể xuất phát ngay. Sau khi hỏi rõ thời gian cụ thể, Trần Khinh Dao lập tức đóng cửa luyện chế đủ loại vật phẩm phòng thân: pháp khí phòng ngự, trận bàn phòng thủ, bùa ẩn tức, đan dược chữa thương… tất tật đều luyện hết một lượt.

Ba tháng sau, hai người cáo biệt sư trưởng và đồng môn, lên đường tới chỗ bí cảnh.

Để tránh gây chú ý, mọi người không đi cùng nhau, mà ai nấy tự đến.

Khi Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn tới nơi, Phàn Luật cùng vị Phật tử Thiền Ý Tiên Tông đã ở đó, mấy người chỉ khẽ gật đầu chào.

Năm người tụ lại với nhau, chỉ là vì mở bí cảnh, chứ thực tế chẳng có mấy giao tình. Tất cả đã sớm bàn bạc một khi vào bí cảnh thì sẽ lập tức tách ra, thứ gì lấy được đều do cơ duyên mỗi người.

Làm vậy, vừa tránh được cảnh đồng bạn đâm sau lưng, lại có thể hạn chế khả năng tin tức bị lộ nếu ai đó đoạt được bảo vật.

Qua hai ngày nữa, ma tử của Thiên Ma Tông cũng tới nơi, cả nhóm lập tức bắt đầu hành động.

Cửa vào bí cảnh nằm ở giữa một hồ nước kỳ lạ. Bờ hồ cỏ cây xanh tốt, mặt hồ lại phẳng lặng không gợn sóng. Bất kỳ vật gì rơi xuống đều lập tức chìm, ngay cả tu sĩ bay trên mặt hồ cũng bị áp chế.

Năm người cất bước giữa không trung, bay từ bờ hồ ra giữa hồ. Càng đến gần trung tâm, lực trầm xuống càng mạnh, về sau gần như phải vận dụng toàn bộ sức lực mới miễn cưỡng lơ lửng được.

Ổn định thân hình xong, Phàn Luật là người đầu tiên đánh ra một đạo pháp quyết xuống mặt hồ, những người khác lần lượt xuất thủ.

Năm đạo pháp quyết toàn lực, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, nếu đánh trúng một Đại Thừa tu sĩ, chỉ sợ cũng bị trọng thương. Thế nhưng khi rơi xuống mặt hồ, ngay cả một gợn sóng cũng không kích lên.

Mấy người ánh mắt dán chặt vào hồ nước, nhìn một lúc lâu, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần mất mát.

Bọn họ năm người, đều là thiên tài đứng đầu thời nay. Đây không phải là tự tâng bốc, mà là sự thật.

Dù là Tiên Kiếm Tông, Thiên Ma Tông hay Thiền Ý Tiên Tông, tất cả đều là thủ lĩnh một đạo, đều là đệ tử số một trong thế hệ. Nếu bọn họ không xứng gọi là đứng đầu thiên tài, thì còn ai đủ tư cách?

Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn lại càng không cần bàn, thực lực hai người đã sớm được chứng minh trong những lần đấu pháp trước đây, thậm chí còn vượt xa ba người kia.

Vậy mà cả năm người hợp lực, vẫn không mở nổi bí cảnh. Rốt cuộc là bí cảnh kia vốn không tồn tại, hay quẻ tượng năm đó đã sai lầm?

Phàn Luật ngây dại, lẩm bẩm: “Không thể nào…”

Trần Khinh Dao hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của hắn, ở đây chẳng ai bỏ công bỏ sức nhiều như hắn, đáng tiếc là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Đang định mở miệng, mặt hồ vốn yên lặng đột nhiên kịch liệt cuộn trào, vô số sương đen từ dưới nước phun ra, lan khắp bốn phía.

“Là ma khí!”

Mọi người cả kinh, trừ tên ma tử của Thiên Ma Tông thì mấy người còn lại theo bản năng muốn lui về sau nhưng thân thể lại như bị giam cầm, ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma khí cuộn quanh lấy mình.

Nếu lúc này có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ thấy ma khí quay cuồng trào lên, quấn chặt mấy người bọn họ, rồi nhanh chóng lùi xuống dưới nước, mặt hồ không để lại một gợn sóng nào, còn bóng dáng mấy vị tu sĩ trẻ tuổi thì biến mất không còn tăm hơi.

Trần Khinh Dao lập tức nín thở, gom toàn bộ linh lực chống lại ma khí xâm nhập kinh mạch. Sương đen đặc quánh đến nỗi ngay cả Tiêu Tấn bên cạnh nàng cũng nhìn không rõ, thần thức lại càng không thể thăm dò, chỉ có thể nắm chặt tay hắn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng dưới chân cũng đạp được mặt đất, sương đen dần tan. Việc đầu tiên Trần Khinh Dao làm là quay đầu, thấy đúng là Tiêu Tấn thì mới thở phào.

“Cũng may, cũng may……” Cũng may lần này không lạc người.

Từ lần bị Chu Viêm tiểu bí cảnh kéo nhầm người, nàng thật sự để lại bóng ma trong lòng.

Ngay sau đó, nàng mới nhận ra áp lực nặng nề quanh thân, khiến người ta hít thở khó khăn đó là linh khí nồng đậm đến mức đáng sợ!

Hơn nữa không chỉ đơn thuần là linh khí, mà còn xen lẫn những luồng ma khí nhẹ nhàng, thoạt nhìn như bài xích nhau, nhưng lại quấn chặt không rời, mày mò hòa trộn, ai cũng chẳng thoát khỏi ai.

Trần Khinh Dao kinh ngạc than: “Chỗ này linh khí, so với tiểu phong trong tông còn nồng đậm hơn hẳn.”

Một ngọn núi con con trong tông, cả đám đệ tử cùng nhau góp công mới miễn cưỡng duy trì được độ dày linh khí, vậy mà so ra còn kém xa nơi này? Nếu đem linh khí ở đây đổi thành linh thạch, chẳng biết có thể hình thành bao nhiêu mạch linh thạch nữa!

Nếu không phải trong đó còn trộn lẫn ma khí, thì nàng đã muốn móc ngay cái nhẫn trữ vật ra, cái gì cũng không chứa, chỉ hận không thể hít sạch không khí trong bí cảnh nhét vào rồi đem về!

Tiêu Tấn vẫn giữ cảnh giác: “Bọn họ không ở gần đây.”

Trần Khinh Dao gật đầu: “Xem ra bí cảnh đã chia tách chúng ta.”

Cũng tốt, mỗi người một nơi, khỏi phải đề phòng sau lưng.

Còn chuyện làm sao đi ra ngoài, thôi thì nước đến chân ắt thẳng, lo xa vô ích. Dù gì nơi này linh khí nồng đậm như vậy, khẳng định ẩn chứa nhiều bảo bối, trước hết nàng phải tìm một ít đã.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là mặt hồ đen kịt treo trên không trung, phẳng lặng không gợn sóng, giống hệt hồ nước ban nãy.

Vậy chẳng lẽ, bọn họ hiện tại đang ở đáy hồ?

Trần Khinh Dao lắc đầu, cảm thấy không đơn giản như thế. Hồ nước nào lại trôi nổi trên trời? Huống hồ mấy trăm năm qua chắc chắn đã có người thử tiến vào hồ ấy, nếu chỉ cần chìm thẳng xuống là tới đáy, thì bí cảnh này đâu đợi đến giờ mới mở ra.

Hồ nước như tấm màn đen treo trên bầu trời, bên dưới là linh khí đặc quánh như sương mù, vì lẫn ma khí nên hiện ra màu xám trắng.

Nhìn ra bốn phía chỉ thấy một vùng sương xám mênh mang, không thấy đâu là ranh giới. Cảnh tượng ẩm ướt ấy làm Trần Khinh Dao liên tưởng đến bờ biển âm u trong đêm, với vách đá mù mịt sương.

Bọn họ dường như đang ở một vùng bình nguyên, xung quanh cỏ dại bụi cây mọc um tùm, vì bị sương che phủ nên chẳng phân biệt nổi là linh thực hay thực vật bình thường.

Hai người vừa cảnh giác đề phòng, vừa chọn một hướng mà đi.

Đi được một đoạn, Trần Khinh Dao vén một bụi cây che trước mặt, bất chợt sững người, tròn mắt nhìn chằm chằm lá cây dưới tay.

Lá dẹt hình trứng, viền có răng cưa, một mặt bóng loáng, một mặt thô ráp… Chính xác rồi linh trà, mà còn là bát phẩm linh trà!

Trà thất phẩm nàng từng thấy ở Yêu tộc đã hiếm như lông phượng sừng lân, bát phẩm thì chỉ có đại năng mới có phúc được nếm. Ấy thế mà nơi đây lại mọc dại, tùy tiện như rau ven đường?

Trần Khinh Dao vội vàng ngoái đầu nhìn lại con đường vừa đi, thầm run rẩy nghĩ: lẽ nào đám cỏ dại ẩn trong sương kia cũng toàn là bảo vật vô giá?!

“Nơi này rốt cuộc là cái quỷ thần địa phương gì vậy…” Nàng không nhịn được lẩm bẩm.

Nói xong liền móc xẻng ra, bắt đầu đào trà.

Đào xong lại đi mấy bước, phát hiện bụi linh dược cao giai, nàng mừng rỡ vung xẻng tiếp tục đào, để Tiêu Tấn đứng cảnh giới.

Đến nước này, mặc kệ bí cảnh còn gì khác, Trần Khinh Dao chỉ chuyên tâm một việc đào thảo! Ai cũng đừng hòng cản nàng.

Hai người vừa đi vừa đào, tốc độ chậm như rùa bò, không biết bao nhiêu ngày trôi qua. Trong bí cảnh không phân ngày đêm, họ lại chẳng đói bụng, cứ thế đào liên tục ba bốn ngày thì phát hiện một điều bất thường.

Theo lẽ thường, nơi linh khí và ma khí dày đặc, lại có nhiều linh thực quý hiếm như vậy, thì hẳn phải có vô số yêu thú cường đại sinh sống. Nhưng dọc đường đi, đến một con kiến cũng không thấy.

Trần Khinh Dao nhíu mày: “Này… giống như không phải một bí cảnh tự nhiên.”

Thông thường bí cảnh đều là một phần của Tu chân giới tách ra, đáng ra không thể không có sinh linh. Chu Viêm tiểu bí cảnh trước kia, dù không ổn định và chẳng có người ở, yêu thú vẫn đầy rẫy. Giới ngoại chi giới thì càng miễn bàn, đúng là phiên bản thu nhỏ của thượng giới và hạ giới.

Nghĩ mãi không ra, Trần Khinh Dao cũng chẳng làm khó bản thân. Tìm được thì tìm, không tìm được thì suy nát óc cũng vô ích. Thà tiếp tục đào thảo còn hơn.

Đảm bảo quanh mình ngoài ma khí ra không còn nguy hiểm, Tiêu Tấn cũng nhập hội đào cùng nàng.

Đang đào, bỗng họ chạm phải một bức tường đá. Ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trước mặt là một công trình kiến trúc bằng đá cao lớn, phần nhiều bị sương xám che phủ, trông như… địa cung.

Nói trắng ra là giống… mộ phần.

Trần Khinh Dao trố mắt: “Chẳng lẽ chúng ta từ đầu đến giờ vẫn ở trong nghĩa địa của người ta?”

Vậy thì mấy cây linh thực quý hiếm kia, có khi nào chính là “mảng xanh hóa mộ phần”?

Hai người vòng quanh tường đá tìm xem có trận pháp hay cơ quan nào để tiến vào nhưng chưa kịp đi hết một vòng, thì ở một mặt tường khác đã thấy một thông đạo rộng rãi, trông vô cùng mời gọi.

Trần Khinh Dao: “ Đây có phải lừa người quá rồi không?”

Họ cẩn thận bước vào, đề phòng nào là ám khí, khói độc, mê trận… Thế nhưng đi đến cuối đường lại chẳng thấy bẫy rập gì, chỉ thấy chủ nhân địa cung hào phóng đến lạ, đặt ngay một cỗ quan tài đá sừng sững chờ họ.

Quan tài thậm chí không có nắp. Ban đầu Trần Khinh Dao còn tưởng là rỗng, bước tới gần mới thấy bên trong thật sự có một người nằm.

Hắn như đang ngủ, gương mặt trắng bệch mà tuấn mỹ, hai mắt khép hờ, mái tóc đen tím dài xõa xuống như thác nước.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.