Người đàn ông nói xong bèn bước thẳng vào thang máy.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di, cô gái đang bất ngờ đến choáng váng, đứng yên ở ngoài thang máy.
Cố Thư Di còn chưa phục hồi tinh thần sau cơn bàng hoàng vì vinh dự được anh cấp cho hai tiếng đồng hồ, cho đến khi cô đối diện với ánh mắt của Bùi Cận Bạch thì mới hoàn hồn và tỉnh táo trở lại.
Suýt nữa thì Cố Thư Di đã buột miệng thốt ra câu “Thật ra anh không nhất thiết phải bớt chút thời gian cho tôi cũng được” mà vừa mới khó khăn nuốt xuống.
Cố Thư Di đối diện với ánh mắt của Bùi Cận Bạch rồi nhanh chóng bước vào thang máy, lúc này cô chỉ đành gật đầu và mỉm cười nói với anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Cận Bạch chỉ đáp: “Ừ.”
…
Cố Thư Di đã cật lực làm việc chăm chỉ suốt cả tuần lễ chỉ vì đổi lấy hai tiếng đồng hồ mà Bùi Cận Bạch dành cho cô.
Bởi vì thời gian giới hạn chỉ gói gọn trong hai tiếng đồng hồ nên cô nghĩ hai người ăn xong bữa cơm thì đã hết giờ.
Cố Thư Di lựa chọn địa điểm ăn cơm rất lâu, chủ yếu là vì phải chọn nơi sang trọng mới thích hợp với thân phận của Bùi Cận Bạch, có điều nhà hàng cao cấp cần phải đặt lịch từ trước. Cô tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm thấy nhà hàng Michelin vừa trống chỗ vì có khách hàng hủy lịch hẹn trước.
Trần Lê cũng sắp xếp thời gian cho cô, đúng hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-choi-rung-dong-voi-hon-nhan-nha-giau/2553452/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.