Chương 152: Không phải thiên vị Lá trà mỏng manh nhẹ nhàn nhảy múa trong ly nước nóng hổi, đây là trà Phổ Nhĩ mà Chu Uẩn Hoàn thích nhất, ông có một mật thất nhỏ chuyên dùng để đựng trà, mỗi một loại trà đều có bộ trà cụ khác nhau. Hương trà tựa như mùi cỏ xanh sau cơn mưa, xen lẫn hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, thổi đến, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Ông đem cái ly màu nâu đưa cho Hạ Lan Thu Bạch: "Nếm thử đi." "Rất đắng." Chu Uẩn Hoàn cũng nhấp nhẹ một ngụm nhỏ: "Phẩm trà, kì thật thứ để phẩm đó không phải là lá trà, tâm tính cũng rất quan trọng. Tâm của cháu ngọt, thì trà này ngọt, nếu trong lòng cháu đắng chát, thì hương vị của trà làm sao có thể ngọt ngào được?" "Ông nội Chu, kì thật cháu cũng không biết tại sao cháu lại đến đây, nhưng mà, đã đến rồi thì...." Hạ Lan Thu Bạch cười cười, xen lẫn vài phần bất đắc dĩ, "Sống hơn ba mươi năm, cuối cùng cháu mới phát hiện, ngay cả một người bạn để trò chuyện cháu cũng không có." "Thu Bạch, tâm sự của cháu quá nặng nề. Tôi không biết cháu và Tây Trán trong lúc đó có gì va chạm với nhau, nhưng tôi nhìn thấy, cháu không phải là người xấu. Phương thuốc lần trước tuy cuối cùng tôi đưa cho Tây Trán, nhưng chuyện này không có nghĩa là tôi không thích cháu." "Cảm ơn ông nội Chu, ít nhất, cám ơn ông, đã bằng lòng gặp cháu." Ánh mắt Chu Uẩn Hoàn nhìn nàng tràn đầy yêu thương và ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962387/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.