17.
Lâm Nguyệt không yêu Chu Mộ, nhưng lại cần binh quyền của hắn.
Nhưng giờ đây hắn đã trở mặt, Lâm Nguyệt cũng có kiêu hãnh của riêng mình, tự nhiên không thể đi hỏi nguyên do.
Thậm chí nàng ta còn nghĩ rằng, như trước đây, Chu Mộ sẽ vì trân trọng tài năng của nàng ta mà chủ động đến cửa tạ lỗi, giấu kín tình cảm trong lòng, chỉ để có thể làm bạn với nàng ta.
Thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Tài năng mà Chu Mộ coi trọng không còn nữa, sau này hắn sao có thể sẵn lòng ủng hộ Tam hoàng tử thượng vị?
Nhưng những chuyện này còn lâu mới đủ.
Cơn tuyết lớn năm nay đến sớm hai tháng, cuối cùng sẽ trở thành một thảm họa tuyết.
Lâm Nguyệt và Chu Sở Chi đang ở trong đình viện bàn bạc kế sách.
Còn ta thì ngả lưng trên một chiếc ghế, giả vờ nghỉ ngơi dưới gốc cây không xa.
Có lẽ vì đã xác định ta là người của mình, nên khi nói chuyện, họ không hề phòng bị.
Lâm Nguyệt thở dài, có vẻ hơi thương cảm: "Năm nay tuyết rơi lớn như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người c.h.ế.t vì điều này, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này, bắt đầu cứu tế, để lấy lòng dân?"
Tam hoàng tử đáp: "Nếu tự mình ra mặt, e rằng sẽ làm khổ nàng."
Lâm Nguyệt: "Người làm chuyện lớn, đâu có câu nệ tiểu tiết? Chỉ cần đạt được mục tiêu, làm tất cả đều xứng đáng."
"Nguyệt nhi, như vậy thật là làm khổ nàng rồi."
Trong lời nói của Chu Sở Chi có sự đau lòng không thể diễn tả.
Việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-nuong-cuu-nien/808503/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.