Mấy năm trước, bạn bè thì không có mấy người, nhưng kẻ thù không thiếu, còn lại là những người theo đuổi anh hoặc sùng bái anh, không thể dùng bạn bè, còn kẻ thù thì dùng ngón chân anh cũng biết bọn họ sẽ không nói dối vì mình đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất là chết sớm sau đó đầu thai lại.
Lục Ngộ Thanh thở dài đứng lên, nghiêm túc đối mặt với đám đàn em, dùng bộ dạng như sắp vì nước hy sinh thân mình nói: “Các anh em, cảm ơn tụi mày vì đã sát cánh với tao qua những ngày kia, dù kết quả ngày mai có ra sao chỉ cần tụi mày không chê.
Tao vẫn sẽ luôn là anh Lục của tụi mày.”
Một tên đàn em có cái tim mềm yếu, khóc ra tiếng nói: “Lục, Anh Lục, anh không cần bọn em nữa hả?”
Một người khác an ủi nói: “Đừng buồn, cùng lắm anh Lục bị quỳ ván hoặc quỳ bàn phím, sầu tiếng các thứ thôi, mấy này tao có kinh nghiệm lắm.”
“Người anh em, mày chịu nhiều khổ rồi!”
“Anh Lục khổ hơn tao, tao quỳ xong còn có thể bò lên giường ngủ.
Anh Lục tay người ta còn chưa nắm qua.”
“Anh Lục quá khổ!”
Lục Ngộ Thanh: “……”
Fuck, tụi mày quên tao còn ở chỗ này hả?
Còn nữa, ai nói chưa từng nắm tay? Lần trước được nắm tận 2 tiếng đó nha!
Anh ưỡn ngực, tự hào, sau khi nghĩ lại, anh em kia đã đánh dấu người ta mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-o-bien-a-ve-sau-ta-chi-muon-an-com-mem/496786/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.