Khi Lục Nam Thâm và Hàng Tư bước vào, cả quán lẩu chỉ có lác đác ba bàn đang ăn. Chị gái chủ quán phải nói là một người cực kỳ biết kinh doanh, mọi tính toán đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vừa sắp xếp vị trí view đẹp khiến họ được ngắm nhìn khung cảnh gần gũi, dân dã của huyện này, cũng đồng thời cực kỳ thu hút các vị khách khác.
Bà chủ không chỉ tặng họ rượu hoa quả, còn gọt ngay một đĩa hoa quả mang tới, ngoài ra còn tặng thêm một phần dẻ sườn cừu. Chị gái cười ha ha, nói với họ, "Hai đứa bảo mắt quan sát của bà cô đây có ổn không. Hai người đều có nét mặt thân thiện, tối nay quả thực đã giúp cô một việc lớn, thường ngày giờ này làm gì còn nhiều người tới ăn lẩu như vậy chứ? Hai người cứ nhiệt tình đi, cô sẽ giảm giá mạnh cho, đảm bảo hai người không giúp không công đâu."
Thật ra nếu ngồi phân tích họ đã giúp được gì thì cũng không có gì, chẳng qua chỉ là ngồi bên cửa sổ, dùng một bữa cơm bình thường mà thôi. Hàng Tư từ chối khéo, nói với bà chủ rằng bữa cơm này đáng giá bao nhiêu cứ tính như thế, đằng nào thì bà cũng đã tặng bao nhiêu đồ rồi. Thêm nữa, có khách tới ăn chứng tỏ đồ ăn của quán không tệ, cũng chưa hẳn đều là vì họ.
Lục Nam Thâm cũng nói với bà chủ rằng làm ăn không dễ dàng gì, họ cũng không muốn lợi dụng chiếm của hời.
Bà chủ nghe xong mà cảm động vô cùng, ra sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732151/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.