Người ta nói đỡ gì cũng không đỡ được những lời nịnh nọt ngọt ngào.
Những lời nói này của Hàng Tư trong phút chốc như nói vào tận tâm can của Thẩm Phục, ông dương dương tự đắc, "Cũng đúng. Nhưng mà, cô bé à, giữa tôi và Lục Nam Thâm là quan hệ cậu ta cầu cạnh tôi, tôi cũng không phải người kết giao bạn bè tùy tiện đâu."
"Nhìn ra rồi, chỉ nhìn thôi đã thấy ông cực kỳ trí tuệ." Hàng Tư tiếp tục nịnh bợ.
Thẩm Phục cực kỳ hài lòng đối với Hàng Tư, chỉ tay vào cô, cười nói, "Phải tinh mắt mới nhận ra người tài."
Cứ như thế hỏi qua đáp lại, Thẩm Phục và bọn họ đã ít nhiều kéo gần được mối quan hệ. Khi hỏi về chuyện manh mối, Thẩm Phục bày tỏ ông từng hứa với Lục Nam Thâm sẽ giúp anh tìm ra manh mối của hung thủ. Dạo trước, Lục Nam Thâm có đứa cho ông một số thông tin, gần đây lại đưa thêm một ít.
"Về cơ bản có thể xác định một số nhân vật mục tiêu, nên tôi mới khẩn trương tới tìm cậu ta đây." Thẩm Phục tràn trề tự tin.
Cả ba đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Phục nhướng mày, gõ tay lên bàn, "Chuyện gì thế này? Sao Lục Nam Thâm còn chưa về? Chuyện quan trọng như vậy mà cậu ta không có mặt ư? Còn không về là tôi đi đấy."
"Đừng đi, đừng đi." Ánh mắt nhìn Thẩm Phục của Niên Bách Tiêu vẫn tràn đầy hiếu kỳ và phấn khích. Anh rướn hơn nửa người về phía trước, giữ chặt lấy cánh tay của Thẩm Phục.
Ha, cánh tay bên trong áo khoác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732234/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.