Quán xiên ở trong trạng thái nửa đóng nửa mở.
Nửa đóng là vì một nửa số nồi đang nấu trên bếp lửa hoàn toàn trống trơn, chưa có ý định bỏ thêm xiên mới; Nửa mở là vì vẫn có một người đang ngồi phía trước, chậm rãi ăn xiên, hết xiên này tới xiên kia.
Phía chân trời đã thấm đượm hẳn màu bóng tối, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều. Nồi luộc xiên sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút, nếu là bình thường, nơi đây ắt hẳn sẽ thu hút được kha khá sinh viên sợ lạnh, nhưng tối nay thì không có ai.
Lục Nam Thâm ăn xiên cũng không chấm sốt, bên cạnh đã chất cả đống xiên, đầy như một ngọn núi nhỏ rồi. Lúc này đây anh đang ăn món sủi cảo trứng, mỗi miếng là một cái, ăn rất say sưa. Anh ngồi trên chiếc ghế thùng bằng gỗ đã cũ kỹ, hai đôi chân dài lần lượt chống lên hai bên ghế, dáng ngồi thoải mái, nhàn nhã.
Sau khi nhanh lẹ ăn hết ba xiên sủi cảo trứng, Lục Nam Thâm chậm rãi nói, "Vẫn chưa chịu ra à? Giáo sư Thẩm, còn không ra là tôi ăn hết các món ở quán đấy."
Nói chuyện với không khí.
"Tôi đã nghe nói, khi ông còn chưa tiếp quản, việc kinh doanh của quán này rất bình bình, thế mà từ ngày ông kinh doanh, cả lợi nhuận và tiếng tăm đều đi lên. Giáo sư Thẩm giỏi thật đấy, chắc ngày nào cũng dành thời gian nghiên cứu ẩm thực." Lục Nam Thâm cười nói.
Thi thoảng có người đi bộ ngang qua quán ăn lại nhìn thấy một cậu thanh niên tướng tá sáng sủa, điển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732242/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.