Lục Nam Thâm quyết định ở lại quán ăn đợi Thẩm Phục.
Nghe thấy vậy, cậu thanh niên liên tục xua tay, "Nếu giáo sư Thẩm đến được thì thầy ấy đã đến từ lâu rồi, giờ này còn chưa thấy mặt tức là thầy ấy không đến nữa. Vả lại hôm nay tôi cần phải dọn hàng sớm, ở nhà còn có việc, hơn nữa đến kỳ nghỉ rồi cũng chẳng có mấy người tới ăn."
"Tôi không phải người à?" Lục Nam Thâm cười hỏi.
"Không không, tôi không có ý đó." Cậu thanh niên vội giải thích, "Ý tôi là hôm nay ít người tới ăn xiên..."
"Thế này đi, cậu bận việc đúng không, cậu cứ đi làm việc của mình đi, để tôi trông quán giúp cho, mà..." Lục Nam Thâm ngó đầu nhìn, ngẫm nghĩ rồi nói, "Việc thu dọn quán cũng rất đơn giản."
Làm sao có thể như vậy được? Làm gì có chuyện để khách trông quán hộ? Cậu ta lắc đầu như trống bỏi. Lục Nam Thâm hiểu cậu ta đang e dè chuyện gì, bèn cho cậu ta xem giấy tờ tùy thân của mình, còn nói cả trường và chuyên ngành mình đang học, đồng thời để lại phương thức liên lạc. Sau cùng anh nói, "Tôi để lại một ít tiền, cứ coi như là lời lãi tối nay, chứ cả quán ăn này cũng chẳng có gì đáng để trộm cả."
Cậu thanh niên nghe anh nói mà da mặt nóng bừng, đỏ lên rần rần, ra sức nói, "Tôi không có ý đó đâu, thật đấy."
"Tôi hiểu, nhưng đề phòng vẫn hơn, tôi cũng muốn nói rõ ngay từ đầu để cậu yên tâm."
Lục Nam Thâm hành xử rất chừng mực, lịch sự,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732243/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.