"Thế tức là, cậu đã kiềm chế được Kiều Uyên rồi, phải không?"
Vì tên "Trình Giảo Kim" Niên Bách Tiêu, Hàng Tư đã phải đỏ mặt rời khỏi phòng ngủ, lời chào hỏi cả hai người họ trước khi đi còn rất gượng gạo.
Khả năng xây dựng tâm lý cái tôi của Niên Bách Tiêu cực kỳ mạnh mẽ, hoặc có thể nói rằng anh ấy hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì, còn nói với Lục Nam Thâm: Tôi còn đợi trời sáng hẳn mới gõ cửa phòng cậu đấy.
Nửa đêm anh ấy mới trở về, tuy đã cố gắng đi lại khẽ khàng nhưng Lục Nam Thâm vẫn nghe thấy. Một người bình thường ngã ra giường là ngủ ngay tối qua lại lăn qua lăn lại trên giường mãi. Đến khi anh ấy không trằn trọc nữa, hơi thở trở nên đều đặn hơn, Lục Nam Thâm đánh mắt nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường thì cũng đã gần ba giờ sáng rồi.
Lục Nam Thâm cũng gần như thức trắng cả đêm.
Hàng Tư ngủ ngay trên giường, không muốn suy nghĩ lung tung cũng rất khó, anh đâu phải người yếu si.nh lý. Đêm tối dần là những cảm xúc nơi đáy lòng của anh lại càng rộn rạo, con ma ẩn sâu trong cốt tủy rục rịch định trỗi dậy.
Anh đi xả nước lạnh, đúng vào lúc này thì Kiều Uyên xuất hiện.
Một Hàng Tư ngủ rất ngon lành ở trên giường hoàn toàn không biết anh đã phải giằng co đến mức nào mới thoát được khỏi Kiều Uyên. Cô cũng không biết có một lúc cô đã xuất hiện ngay trước tầm mắt của Kiều Uyên, Kiều Uyên thì nhìn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732246/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.