Lục Nam Thâm sững lại giây lát, sau khi hiểu ra mọi chuyện là như thế nào, trái tim đau đớn bất ngờ, suýt chút nữa thì không thở nổi. Mỗi một nhịp thở khó khăn đều là những cơn đau thắt vào tận xương tủy.
Thế nên, chỉ một câu nói có vẻ nhẹ tênh của Hàng Tư lại như một tảng đá nặng nề đè chặt lên lồng ng.ực của Lục Nam Thâm.
Bàn tay đặt bên eo cô vô thức cuộn chặt lại nhưng là đang nắm chặt lớp áo sơ mi của cô, chỉ sợ làm đau cô thêm dù chỉ một chút.
Sau khi đưa ra yêu cầu, Hàng Tư cứ nhìn anh trân trân, một vài cảm xúc trào dâng nơi đáy mắt, ấm ức, khổ sở và cả những cảm xúc phức tạp khó nói. Lục Nam Thâm áy náy tới mức không dám nhìn vào mắt cô, nhưng lại quá đau lòng bèn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn nói lời xin lỗi lại không bật ra được dù là nửa chữ.
Rất lâu sau, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, cất giọng khàn khàn: "Đợi tôi."
Trước khi ra ngoài, Lục Nam Thâm nhờ Phương Sênh vào với cô một lúc. Sau khi Lục Nam Thâm đi khỏi, Phương Sênh không hiểu bèn hỏi Hàng Tư. Hàng Tư cũng không trả lời cô ấy là Lục Nam Thâm đi đâu, chỉ không kìm được để nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt trong yên lặng.
Nói thật là Phương Sênh thực sự không biết nên an ủi như thế nào với mấy chuyện này, sống cả cuộc đời gặp phải mấy chuyện này tỷ lệ còn nhỏ hơn là trúng xổ số. Niên Bách Tiêu đứng ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732267/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.