Khi trời vừa tờ mờ sáng, Niên Bách Tiêu nhận được điện thoại của Phương Sênh. Anh ấy đang ngủ mơ màng, trong mơ còn đang tham gia cuộc thi thử độ bền thì nghe thấy Phương Sênh sốt sắng thông báo rằng, phía Lục Nam Thâm và Hàng Tư đã xảy ra chuyện rồi.
Niên Bách Tiêu choàng tỉnh giấc, lục tục bò dậy khỏi giường.
Sau khi vội vã tới căn nhà ấy, hai người họ mới nắm được cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Dọc đường đến đây, Phương Sênh hoang mang bất an. Cô ấy nói với Niên Bách Tiêu: Trong điện thoại, Tư Tư cũng chưa nói rõ ràng, chỉ nói một câu là Kiều Uyên xuất hiện rồi.
Kiều Uyên xuất hiện rồi, sau đó thì sao? Tất cả đều rơi vào một nỗi sợ hãi chưa rõ ràng. Chính Phương Sênh chủ động gọi điện thoại cho Hàng Tư. Cô ấy chẳng hiểu sao ngủ đến khi trời gần sáng thì đột ngột tỉnh giấc. Cô ấy mơ thấy một giấc mơ khiến bản thân rất thấp thỏm, lo lắng, trong mơ Hàng Tư đang khóc. Khi gọi điện thoại, cô ấy lập tức cảm nhận được giọng của Hàng Tư không bình thường, quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi.
Hàng Tư quấn kín chăn ngồi thu lu trên giường, mái tóc dài rối bời, đôi mắt sưng húp. Lục Nam Thâm ngồi trên sô pha phòng ngủ, nửa người trên không mặc đồ, bên dưới là một chiếc quần ngủ rộng rãi nhạt màu. Trông sắc mặt anh rất u ám, sa sầm, lớp băng vải quấn trên bả vai đã bị máu thấm đỏ. Còn có một vết cào rất nổi bật trên một mặt cổ, khiến người suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732268/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.