Trước khi Lục Đông Thâm tới, Hàng Tư đã suy nghĩ, khi đối mặt với sự nghi ngờ của người đàn ông này, cô nên ứng phó thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ cô càng có cảm giác mình đã rơi vào một vòng lặp kỳ lạ.
Chính là làm sao để tự chứng minh cho bản thân mình.
Nhưng lúc này đây, khi thực sự "giao đấu" với Lục Đông Thâm, Hàng Tư chợt thông suốt trong khoảnh khắc. Vì sao cô phải tự chứng minh? Vì sao phải tự làm khổ mình như thế?
"Đúng vậy." Hàng Tư trả lời thẳng câu hỏi của Lục Đông Thâm: "Lần này hắn có thể xuất hiện chính là vì tôi đã bị thương."
Kiều Uyên tính tình gàn dở, ngang bướng, nhưng có một điểm hắn tuyệt nhiên không bao giờ giấu giếm với cô. Hắn thích cô, hoặc có thể nói trong nhận thức của hắn, cô thuộc về hắn, điều này không cần phải nghi ngờ. Thế nên khi cô bị thương, việc Kiều Uyên xuất hiện ở trong suy nghĩ của hắn là một hành động quan tâm tới cô.
Xuất hiện vào khoảng thời gian này lại còn bằng phương thức ấy, rõ ràng hắn sẽ làm bại lộ danh tính, hơn nữa trên người còn bị thương, sau khi hắn xuất hiện chắc chắn sẽ có ảnh hưởng dù ít dù nhiều, việc hắn có thể thức tỉnh sớm hơn cả Lục Nam Thâm khiến chính Hàng Tư cũng phải bất ngờ.
Nói thật, khoảnh khắc Kiều Uyên xuất hiện, Hàng Tư rất căng thẳng, nhưng khi nghe hắn cất giọng yếu ớt hỏi cô tình trạng vết thương ra sao rồi, Hàng Tư chợt cảm thấy từ tận đáy lòng như có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732275/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.