Nhìn từ góc độ của Niên Bách Tiêu, cả lời nói và hành vi của Kiều Uyên đối với Hàng Tư đều quá thân mật. Cho dù không có chuyện xảy ra tối nay, anh ấy cũng phải tiến tới thể hiện thái độ. Đùa sao, Hàng Tư là cô gái mà người anh em của anh ấy để ý, sao có thể để kẻ khác nhanh chân đến trước cướp lấy?
Nhưng lúc này đây, anh ấy phải thể hiện thái độ như thế nào? Anh ấy cần thể hiện thái độ với ai?
Có lẽ Hàng Tư có mà chấp nhận được một sự thật đã rành rành ra trước mắt, tuy rằng cô không gào khóc ầm ĩ, nhưng nước mắt thì cứ tuôn như mưa, không dứt. Kiều Uyên càng vỗ về, cô càng khóc tợn, khiến cho sắc mặt của Kiều Uyên rất phiền muộn. Sau cùng hắn nói: "Trên người em vẫn còn vết thương, nên đừng quá xúc động. Nếu em thật sự không muốn nhìn thấy tôi..."
Dường như hắn đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói với vẻ bất lực: "Tôi đi là được chứ gì."
Có thể do bản thân hắn cảm thấy không thoải mái, cũng có thể là vết thương dưới chân Hàng Tư thực sự đang bày rõ ra đó, tóm lại Kiều Uyên thay đổi hẳn phong thái thường ngày, nói xong câu ấy, hắn đã thật sự quay người bỏ đi.
Niên Bách Tiêu vẫn đang rơi vào trong trạng thái hoang mang bối rối, không biết phải làm sao, cứ biết giương mắt nhìn Kiều Uyên đi ra khỏi phòng ngủ. Hàng Tư phản ứng nhanh hơn anh ấy, gạt nước mắt, vô thức định bước xuống giường. Niên Bách Tiêu không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732282/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.