Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo trùm đầu màu đen.
Hàng Tư chưa từng thấy Lục Nam Thâm mặc bộ quần áo này.
Nếu Kiều Uyên từ trong phòng ngủ bước ra thì bộ quần áo này hoặc là của Niên Bách Tiêu, hoặc là của anh trai Lục Nam Thâm để lại đây. Tóm lại, hắn không mặc bộ đồ ngủ ở nhà của Lục Nam Thâm.
Hàng Tư sợ Kiều Uyên, trong lòng cũng đang cầu mong hắn và Lục Nam Thâm không có quan hệ gì. Nhưng vào một đêm như thế này, ra vào một tiểu khu với an ninh chặt chẽ, lại còn là một căn nhà có khóa từ, Kiều Uyên cứ thế xuất hiện.
Bằng cách nào?
Kiều Uyên không trả lời câu hỏi của Hàng Tư, cũng coi như không thấy sự sợ hãi trong ánh mắt cô. Cũng không biết là do bóng đêm hay do ảo giác của cô, ánh mắt Kiều Uyên không còn lạnh lẽo như ngày trước, ngược lại, ở nơi tận sâu trong đáy mắt cô còn bắt được một sự quan tâm.
Hắn khẽ hỏi: "Chân em sao rồi?"
Hàng Tư căng thẳng nuốt nước bọt: "Vẫn ổn."
"Sao còn đi lung tung?" Kiều Uyên nhíu mày, trách mắng đấy nhưng vẫn toát lên một sự thương xót rõ ràng.
Hàng Tư không ngờ hắn lại nói như vậy, ngẩn ra giây lát mới đáp: "Tôi khát nước, thế nên..."
"Lục Nam Thâm có phải phế vật không?" Kiều Uyên càng nhăn mặt tợn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao có thể để em bị thương vậy?"
Cả người Hàng Tư run lên: "Anh..."
"Sao hả, nghe thấy tôi nhắc đến Lục Nam Thâm là em căng thẳng à? Hay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732283/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.