Mệt thì đúng là mệt thật.
Tối qua không được nghỉ ngơi tử tế, sáng nay lại xảy ra chuyện Khương Dũ mất tích. Tuy rằng thính giác của Lục Nam Thâm nhạy bén nhưng để tìm được thông tin chuẩn xác từ một đoạn ghi âm mơ hồ cũng là một việc rất tốn sức, huống hồ còn phải tập trung sức lực để phục dựng lại bản nhạc.
Những việc này Hàng Tư đều hiểu cả.
Nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, cô đã quyết định sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Lục Nam Thâm, vì vậy cô vẫn luôn kiềm chế bản thân, cố gắng đối xử với Lục Nam Thâm chỉ như một người bạn. Cô đang tự an ủi chính mình, chẳng phải vốn dĩ cũng chỉ là bạn thôi sao? Họ đâu có xác nhận quan hệ.
Nhưng suy nghĩ này cứng rắn bao nhiêu thì lúc này đây khi đối diện với ánh mắt vô tội của Lục Nam Thâm, nó càng sụp đổ nhanh chóng và dứt khoát bấy nhiêu. Sự lạnh lẽo nơi đáy lòng dần dần rớm ra một sự ấm áp khẽ khàng. Cô thở dài một tiếng, giơ tay rút một tờ khăn giấy đưa cho anh và hỏi: "Tôi làm chút gì cho anh ăn nhé?"
Lục Nam Thâm đón lấy tờ khăn giấy, lau mồ hôi một cách qua quýt, rồi lắc đầu: "Tôi không đói, chỉ là hơi váng đầu một chút, có thể vì não đã phải hoạt động quá nhiều."
"Vậy phải làm sao?" Hàng Tư có phần bối rối.
Lục Nam Thâm bắt đầu uể oải: "Lại gần tôi một chút."
Hàng Tư biết có vẻ anh đang giả vờ đáng thương, nhưng thấy sắc mặt anh tái nhợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732313/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.